Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên không đi xa mà quay về Thiên Hạ cư, tìm cô lễ tân mượn ô. Vị trí này vốn dĩ bắt xe đã phải tranh đoạt, hiện tại còn đổ mưa, càng không dễ bắt xe. Mượn được ô, Thời Yên lại dùng khăn giấy lau nước trêи người Lục Cảnh Nhiên, tuy rằng anh nói toàn thân anh không thấm nước, nhưng…… lỡ may nước vào đầu thì sao.
Lâm Hạo đi vài bước vào Thiên Hạ cư thì thấy Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên đang đứng ở sảnh lớn. Thời Yên đang kiễng mũi chân lau nước trêи mặt Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên lấy khăn trêи tay cô lau giúp cô. Tôn Huệ nhìn thoáng qua Lâm Hạo, cười nói: “Hai người họ tình cảm thật đấy.”
Lâm Hạo đứng tại chỗ giây lát, đẩy cửa Thiên Hạ cư, đi vào nói với bọn họ: “Thời Yên, mình đưa hai cậu về nhớ, giờ đã trễ lại còn mưa, hai người không dễ bắt xe.”
“Không cần.” Thời Yên còn chưa nói, Lục Cảnh Nhiên đã mở miệng nói, “Đây là mưa rào, năm phút nữa là sẽ ngừng.”
Lâm Hạo nói: “Bên ngoài mưa to như vậy, một chốc không ngừng được đâu.”
Tôn Huệ đi tới, không vui mà nói với anh ta: “Mọi người đều nói không cần anh đưa, anh còn ở chỗ này làm gì?” Cô ta nói rồi kéo cánh tay Lâm Hạo, nói với Thời Yên: “Tụi mình về trước đây, về sau có cơ hội lại tụ tập.”
Thời Yên cười với cô ta, nghĩ thầm sợ là không có cơ hội: “Vậy hai người lái xe cẩn thận, Lâm Hạo không uống rượu chứ?”
“Không, mình nhìn chằm chằm mà,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nam-chinh-ngot-van-yeu-duong/927043/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.