Số lượng truy binh phía sau nhiều, nhưng Lục Cảnh Nhiên ôm một lòng muốn mở thần uy trước mặt tức phụ, không chút thủ hạ lưu tình. Uy phong lẫm liệt giải quyết xong truy binh, Lục Cảnh Nhiên thi triển khinh công trở lại lưng ngựa, đuổi theo đám người Thời Yên phía trước.
Thời Yên thấy hắn ra sức như vậy, cực kỳ phối hợp vỗ tay cho hắn: “Tướng công chàng thật lợi hại!”
Bên tai Lục Cảnh Nhiên đỏ ửng hiếm thấy, hắn khụ một tiếng, nói: “Cũng chỉ dùng ba phần công lực mà thôi.”
Thời Yên ở trong lòng buồn cười một tiếng, trong lòng Khương tổng quản còn một loạt dấu ba chấm.
Vương gia chẳng lẽ trúng tà.
Mấy người suốt đêm lên đường, trước hừng đông thì đến Nguy sơn. Vừa tới gần Nguy sơn liền có huynh đệ sơn trại mai phục chung quanh. Thấy có người cưỡi ngựa đến, bọn họ cầm vũ khí lao tới, chặn người lại.
“Các ngươi là ai? Dám ban đêm xông vào Hắc Báo trại ta!”
Thời Yên chỉ hướng vũ khí của bọn họ, chế ngự ngựa lại: “Các ngươi ánh mắt gì vậy, cả Thời Mỹ Lệ ta cũng không quen biết sao!”
Trời chưa sáng, người cầm đầu cẩn thận nhìn chằm chằm cô một lúc, mới vui sướиɠ thu hồi vũ khí, kϊƈɦ động nói: “Thật là đại tiểu thư, đại tiểu thư đã về rồi!”
Rất nhanh có huynh đệ lên núi bẩm báo việc Thời Yên trở về, con đường đám người Thời Yên lên núi cũng thông suốt, trước khi vào sơn trại, Lục Cảnh Nhiên lấy một cái mặt nạ bằng bạc từ trong bao quần áo, đeo lên mặt mình.
Thời Yên khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nam-chinh-ngot-van-yeu-duong/927161/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.