Thời Yên uống thuốc xong ngủ một đêm, thân thể cũng tốt lên, Lục Cảnh Nhiên thấy cô mở mắt, quan tâm tiến lên: “Tỉnh? Cảm giác thế nào?”
Thời Yên nhìn hắn không nói, Lục Cảnh Nhiên cho rằng cô còn chỗ nào không thoải mái, đang muốn gọi Khương tổng quản đi mời đại phu tới, nào biết Thời Yên bỗng nhiên vươn tay vuốt ve mặt hắn.
Lục Cảnh Nhiên: “?”
Thời Yên nở nụ cười: “Vương gia thật sự đã trở lại, ta còn tưởng rằng là ta đang nằm mơ.”
Trong lòng Lục Cảnh Nhiên tê rần, cầm tay cô đặt trêи mặt mình, thấp giọng nói: “Xin lỗi, trước kia đều là ta không đúng, về sau không bao giờ nữa……”
Hắn nói xong lời cuối cùng, ngữ khí nhẹ như thở dài. Thời Yên thở dài trong lòng, thôi thôi, cô vẫn không nên ngược vương gia. Cô chống người muốn từ trêи giường ngồi dậy, Lục Cảnh Nhiên vội đỡ cô: “Muốn dậy?”
“Ừ.” Thời Yên gật đầu với hắn, “Ta đã không sao, nằm mãi choáng váng đầu.”
“Được, ta đỡ nàng.” Hắn nâng Thời Yên dậy, còn cẩn thận dùng gối lót thắt lưng cho cô, “Đói bụng không? Muốn ăn gì không?”
Thời Yên cười cười: “Vương gia muốn cùng ăn sao? Ăn cùng vương gia, ăn cái gì cũng được.”
Lục Cảnh Nhiên ngẩn người, nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ chọc cái trán của cô: “Ta bảo Tiểu Mãn lấy chút thức ăn lại đây.”
“Ừm.”
Bếp trong phòng bếp vẫn luôn hầm cháo, Tiểu Mãn nghe nói vương phi tỉnh, trước tiên bưng đồ ăn lên. Giải độc tán hệ thống cũng cấp thật đúng là có tác dụng, bây giờ Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nam-chinh-ngot-van-yeu-duong/927163/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.