Khương tổng quản đêm đó thật sự đi “tập kϊƈɦ đêm” phủ thượng thư, vì không để người khác nhìn ra manh mối, hắn còn thuận tiện trộm đi một ít vật khác.
Ngày hôm sau, tin tức phủ thượng thư mất trộm truyền ra, mà những tài vật mất trộm hiện tại đang bày trêи bàn Lục Cảnh Nhiên.
Khương quản gia tách sính lễ và đồ vật khác ra, hỏi Lục Cảnh Nhiên: “Vương gia, mấy đồ vật lấy về đưa cho vương phi sao ạ?”
Lục Cảnh Nhiên lắc lắc đầu: “Không được.” Ngay từ đầu hắn đã không tính giao số đồ vật này cho Thời Yên, chẳng qua dù Thời Yên không có, cũng không thể để cho người khác bá chiếm.
“Cứ để đây đi, đồ khác lấy đi.”
“Dạ.” Khương tổng quản một bên thu đồ, một bên nhịn không được ở trong lòng chửi mắng, cho nên hắn chính là bận việc vô ích một buổi tối, đúng không?
Gặp phải chủ tử trong ngoài bất nhất như vậy, cũng rất mệt.
Quan phủ điều tra chuyện phủ thượng thư mất trộm vài ngày cũng không điều tra ra manh mối, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì. Thời Yên vì việc này còn đặc biệt viết một bức thư an ủi nương cô, biết nương cô không có việc gì, đồ đạc cũng không bị mất mới yên tâm.
Thực mau đã đến sinh nhật Lục Cảnh Nhiên. Người Lục vương phủ vốn khiêm tốn, sinh nhật cũng không quá gióng trống khua chiêng, nhưng trong cung và ngoại công Lục Cảnh Nhiên Hà Chí Quốc vẫn tượng trưng tặng lễ vật qua đây.
Mấy lễ vật đưa tới đều do Khương tổng quản phụ trách kiểm kê,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nam-chinh-ngot-van-yeu-duong/927172/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.