Giang Tự Hành nắm chặt xà nhà, tim nhảy lên cổ, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn nghe Lâm Tu Viễn nghi hoặc nói: “Cá? Cá gì?”
*Tự (yǔ),cá (yú),phát âm gần giống nhau.
Giang Tự Hành: “…”
Lâm Tu Viễn không nghe rõ, cho rằng hôm nay Lâm Tử Nghiên ăn nhiều cá, “Đi ăn cá với ai à? Sao mà khàn cả giọng thế kia?” Trẻ tuổi cứ hay làm bậy.
Ông cũng không nghĩ nhiều, đóng kỹ cửa sổ rồi đi đến nhà bếp dặn người làm ngày mai nấu nhiều canh chút.
Giang Tự Hành lòng còn sợ hãi, nhảy từ trên xà nhà xuống, sợ tới mém tí đứng không nổi.
Hắn đi đến mép giường, Lâm Tử Nghiên vẫn ngủ rất say, chăn trên ngực phập phồng theo từng lần hít thở.
Giang Tự Hành vu0t ve đuôi mắt ửng đỏ của y, nhẹ giọng cười nói: “Suýt thì bị phát hiện.”
Lâm Tử Nghiên không hề biết gì, chìm vào giấc mộng trong ánh lửa chập chờn…
Trong quán ăn ở đầu đường, lão già nhìn Khuyển Tị cắm cúi ăn sủi cảo, khó chịu nói: “Không mang ta đi gặp Thái Tử à?” Ngươi không lừa ta đấy chứ?
Khuyển Tị lắc đầu, “Điện hạ không tùy tiện gặp người.”
“Ta là người ‘tùy tiện’ hả?” Lão già cả giận nói, “Bao nhiêu người muốn gặp ta cũng không gặp được đâu!”
Khuyển Tị: “Dù sao điện hạ cũng không gặp.”
“Ngươi… Hừ, không gặp thì không gặp.” Lão già nói, “Vậy ngày mai ngươi theo ta đi gặp đồ đệ ta.”
Khuyển Tị nghi hoặc ngẩng đầu, “Đồ đệ ngươi?”
Lão già cười tủm tỉm nói: “Nhặt được trên đường, cũng ngoan như ngươi vậy.”
Khuyển Tị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nguoi-chung-ao/533305/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.