“Nướng gà?” Lâm Tu Viễn mờ mịt nói, “Con thích ăn gà nướng à?”
Lâm Tử Nghiên gật đầu.
Sao đột nhiên lại thích ăn gà nướng? Lâm Tu Viễn nghĩ, đây không phải là tìm đầu bếp sao?
Nhưng ông lại nghĩ, Nghiên nhi nhà mình gầy như vậy, có thể ăn gà nướng nuôi béo chút cũng tốt.
“Vậy cha sẽ để ý cho con.” Lâm Tu Viễn nói, “Đợi chút nữa đi tìm bà mối Trương hỏi thăm.”
“Không cần.” Lâm Tử Nghiên vội vàng nói, “Không… Không cần vội đâu.”
Lâm Tu Viễn chỉ cho rằng y ngại ngùng, cười nói: “Được, vậy mai cha lại đi hỏi.”
Lâm Tu Viễn: “…” Sao vẫn gấp gáp như vậy chứ?
Đêm hôm đó, Lâm Tử Nghiên ăn quá nhiều bánh nướng nên mang ghế bập bênh ra sân ngồi hóng gió đêm, suy nghĩ xem phải làm sao để ngày mai cha y không đi tìm bà mối Trương nữa.
Có lẽ ban ngày đi đường mệt mỏi, Lâm Tử Nghiên suy nghĩ một lúc thì bất tri bất giác ngủ quên trên ghế.
Thế nên lúc Giang Tự Hành leo tường nhảy vào trong viện thì thấy người trong lòng đang nằm trên ghế, an tĩnh mà ngủ.
Sao lại ngủ bên ngoài? Giang Tự Hành bất đắc dĩ nghĩ, cũng không sợ cảm lạnh à.
Hắn đi qua, nhẹ chân nhẹ tay ôm người lên.
Lâm Tử Nghiên ở trong lòng hắn cọ cọ, cũng không biết đã tỉnh lại chưa, chỉ lẩm bẩm nói: “A Tự…”
Giang Tự Hành cười cười, ôm người trở về phòng.
Ánh trăng sáng lờ mờ hắt lên chiếc ghế bập bênh trong viện, bóng đổ ra thật dài.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Nghiên chậm rãi mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nguoi-chung-ao/533306/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.