Giữa cánh rừng hoang, tiếng khóc thê lương của Vân Xuyên vang lên:
– Sư phụ, con xin người mà… xin người đừng giết chàng…
Dù sao cũng đã sống cùng nhau hơn mười năm, người áo đen cũng xem Vân Xuyên như con ruột, thấy nàng đau đớn như thế cũng không đành lòng.
– Vân Xuyên, dù sao ngươi và hắn cũng chỉ biết nhau một thời gian ngắn, hãy… từ bỏ đi.
Vân Xuyên lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa, thảm thiết nói:
– Sư phụ, con không thể từ bỏ chàng được… con không thể…
Người áo đen lại xuống nước lần nữa, đề nghị:
– Vân Xuyên, ta có cách có thể khiến con đạt được cả hai…
Vân Xuyên ngưng nước mắt, ngước mắt nhìn người áo đen chờ mong.
– Chỉ cần con trở thành thánh nữ trước! Sau khi trở thành thánh nữ, con có thể lấy tên nam nhân đó!
– Sư phụ, có thể sao?
– Đã từng có tiền lệ! Con cũng có thể giống như vậy! Chỉ cần tên nam nhân đó chịu vì con mà quy thuận thánh giáo.
Vân Xuyên nghe thấy có hy vọng, hai mắt mở to vừa chờ mong vừa hồi hộp.
– Sư… sư phụ…
Người áo đen lần nữa lại dặn dò:
– Nên nhớ, cho đến khi được trở thành thánh nữ, con nhất định, nhất định phải giữ mình trong sạch!
Vân Xuyên cắn răng, kiên quyết nói:
– Dạ!
Dù sao, nàng vẫn tin tưởng Trấn, hắn yêu nàng thật sự, hắn quan tâm đến nàng thật sự, hắn càng sẽ không ép buộc nàng phải làm chuyện nàng không muốn…
…
Sau khi bàn bạc xong với người áo đen, Vân Xuyên lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nhay-duoi-anh-trang-do/1019324/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.