Nhanh chóng, đám sơn tặc kẻ bị chết, kẻ bị bắt sống, hoàn toàn bị khống chế. Trấn Vương thu kiếm lại, nhìn sang thiếu nữ áo tím, nàng đang nắm lại vết thương trên tay phải, kiếm vẫn nắm chặt trên tay, chưa từng lơ là phòng bị.
– Nàng bị thương.
Trấn Vương lên tiếng nói.
Thiếu nữ áo tím lớn tiếng hỏi:
– Các ngươi là ai? Các ngươi có ý đồ gì?
Mấy người hộ vệ của Trấn Vương thấy thái độ không nhớ ân, lại vô lễ như vậy của thiếu nữ áo tím thì lên cơn thịnh nộ, Trấn Vương giơ tay lên ra hiệu bảo bọn họ không được manh động.
– Ta gọi là Trấn! Người tình cờ đi ngang qua!
Thiếu nữ áo tím vẫn không tin tưởng, mũi kiếm chưa từng hạ xuống.
– Đưa ta một con ngựa! Ta sẽ không truy cứu việc mạo phạm của các ngươi!
Bốn người nam nhân á khẩu, xem như đã biết thế nào là ngang ngược. Sau phút thất thần, Trấn Vương bật tiếng cười lớn.
– Ha ha ha…
Thiếu nữ áo tím nổi giận mắng:
– Ngươi cười cái gì?
Trấn Vương cười muốn ra nước mắt, vẫn không nhịn được cười nói:
– Được rồi! Đưa cho nàng một con ngựa.
Mấy người hộ vệ tỏ ý không muốn, bật gọi:
– Gia…
– Dù sao lai lịch nàng ta bất minh…
Nào ngờ, thiếu nữ áo tím vừa nghe được, liền lớn tiếng chửi:
– Các ngươi lai lịch mới bất minh, cả nhà các ngươi bất chính…
Ba người hộ vệ tức tối, nổi gân xanh đầy đầu, Trấn Vương càng cười ghê gớm.
Cuối cùng, họ vẫn đưa cho thiếu nữ áo tím một con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nhay-duoi-anh-trang-do/1019329/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.