Vân Vụ đang loạn tưởng, đột nhiên bị người che miệng, cảm giác được bên hông bị người mạnh mẽ ôm chặt, kéo dài tới sau hòn non bộ, Vân Vụ có chút mong muốn được lớn tiếng khóc một cái, người không biết thương hương tiếc ngọc như thế, nhất định sẽ bị trời phạt a!
Vân Vụ ngô một tiếng, giãy giụa một phen, cũng không thể đẩy hắn ra, nghe âm thanh khàn khàn của hắn truyền từ đỉnh đầu đến, "Đừng lên tiếng, ta không phải người xấu!"
Đại ca, ngươi không phải người xấu? Ban ngày ban mặt ngươi trói ta kéo đến hòn non bộ, dễ dàng như quỷ, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao? Nghĩ thì nghĩ, nhưng trước mắt Vân Vụ chỉ có thể gật đầu phối hợp
Ai ngờ hắn mới vừa buông nàng ra, Vân Vụ nhanh chóng xoay người lại, nhắm vào bên dưới hông hắn hung hăn đá tới, hắn kêu lên đau đớn, Vân Vụ nhếch môi cười một tiếng, không kiềm chế được cười nhạo, "Tiện nghi của lão tử mà ngươi cũng dám chiếm, bà nội cái chân ngươi, hừ..."
Nàng định thần nhìn lại, a, nguyên lai là tên tổng quản thái kia của đông cung, lần trước nhìn mình chằm chằm, không nghĩ tới quả nhiên hắn có ý tứ đối với mình! "Thái giám chết bầm, đồ b**n th** chết tiệt! Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư nào đối với ngươi, ngươi nên chết tâm đi!"
Trương Thỉ nhịn đau nói, "Ngươi? Ngươi không nhớ ta?"
Vân Vụ l**m l**m môi, suy nghĩ sao lại có người biết mình? Chẳng lẽ bị người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-cap-thap/2884856/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.