Đúng vào lúc này, từng cánh hoa từ trên trời rơi xuống, ở mùa này mà lại có hoa đào à?
Nạp Lan Lạc buông nàng ra, sau đó thở dài, "Lần này bỏ qua cho ngươi, nếu lần sau ngươi còn dám để cho nam tử khác ôm, xem gia trừng phạt ngươi thế nào!"
Vân Vụ hoảng loạn thở hổn hển ngoan ngoãn gật đầu, đang tò mò nguồn gốc cánh hóa, ngẩng đầu nhìn lên, hai gương mặt muốn ăn đòn giống nhau như đúc đang ngồi trên đầu tường vung cánh hoa.
Nạp Lan Lạc cũng theo tầm mắt của nàng nhìn qua, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Hòa Phong cùng Hòa Khí phát giác được ánh mắt của gia cũng chỉ có thể gượng cười, vẫn là Hòa Khí mở miệng trước, "Chúc gia cùng chủ mẫu trăm năm hòa hảo, hoa đào không ngừng!"
Pằng, Hòa Phong tát một cái vào đầu hắn, dùng lời thấm thía nói, "Hòa Khí a, hoa đào không phải là lời hữu ích, ngươi vì sao không ngậm miệng lại cho ta" Sau lại hướng về Nạp Lan Lạc, chân chó cười cười, "Gia, chúng tiểu nhân chúc ngài cùng chủ mẫu, trăm năm hảo hợp, cử án tề mi, vĩnh viễn kết duyên vợ chồng!"
Vân Vụ thoáng cái liền có thể phân biệt được ai là Hòa Phong còn ai là Hòa Khí, người hay vỗ mông ngựa, đạo lý rõ ràng chính là Hòa Phong, còn người không cẩn thận vỗ mông ngựa mà vỗ nhầm sang đùi ngựa chính là Hòa Khí, ừm, phải nhớ kỹ, về sau phải nhớ báo thù.
Sắc mặt nàng hồng hồng, hướng về phía Nạp Lan Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-cap-thap/2884862/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.