Năm Vĩnh Ninh thứ 16, ngày 09 tháng giêng. Ngày đó, tuyết lớn đổ, ta cũng tới núi. Kỳ Vương Tiêu Dục quyết định lợi dụng thuốc nổ giết Thái tử và Thái tử phi. Ta muốn dự báo việc này cho họ nên bèn phái người trà trộn vào nội bộ, cầm bản đồ bố trí thuốc nổ đi. Không ngờ trên đường tới, số lượng thuốc nổ bị chôn trên đường Tiêu Dực tới còn chưa bằng một nửa của toàn bộ số được bày mai phục. Mà trong lúc Tạ Trường Thù giải quyết thuốc nổ ở phía Khương Hiệu, cũng bất cẩn xảy ra sai sót. Mà đừng nói chi là, Kỳ Vương vì muốn đối phó Tiêu Dực, ngoài chuẩn bị thuốc nổ ổn thoả thì còn sắp xếp cả thích khách. Muốn hoàn toàn ngăn thuốc nổ oanh phá, chỉ phái nhân lực từ trước là không đủ, mà nhất định phải ngăn được Tiêu Dực lên núi. Người có thể ngăn cản Tiêu Dực, chỉ có một . Ta viết một phong thư, để người ta đưa cho A Kiều: [Nghe nói đường vào núi bị sắp đặt thuốc nổ mai phục. Xin A Kiều tỷ hãy cứu ta.] Chữ của ta do Tiêu Dực tự tay dạy. Tất nhiên nàng ấy sẽ cho rằng, đây là Tiêu Dực viết. Nàng ấy chắc chắn sẽ đi. Có A Kiều giúp đỡ, người bố trí thuốc nổ không đợi được Tiêu Dực, chậm chạp mãi không có điểm đốt kíp nổ. Mà ta mang người đuổi tới, giết những người kia, đào thuốc nổ ra. Số lượng thuốc nổ bị đào ra quả thực khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-kieu-kieu-an-duong/2880844/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.