Hai hôm nay, Miến Đà Loa đều ở đây với nàng.
"Nhung?" Vân Trân nhìn Bát gia.
"Không sai." Bát gia gật đầu, "Hiện giờ, thân phận của tiểu chủ nhân đã bị hoàng đế của Vân Hán Quốc biết.
Vân Hán Quốc đối với tiểu chủ nhân mà nói đã không còn an toàn.
Nếu tiểu chủ nhân đi nơi khác, bọn ta cũng không yên lòng.
Cho nên, tiểu chủ nhân hãy theo bọn ta về Nhung đi.
Nhung Vương vô cùng rộng lượng với Tham Lang chúng ta.
Ở đó có không ít huynh đệ tỷ muội của chúng ta.
Chờ tiểu chủ nhân tới đó, chúng ta lại mưu tính chuyện tiếp theo."
Nói tới đây, trong đôi mắt luôn mang ý cười của Bát gia hiện lên một tia tàn nhẫn, "Nợ máu phải trả bằng máu.
Chỉ cần còn tiểu chủ nhân, chỉ cần huyết mạch của chủ công không đứt đoạn, Tham Lang chúng ta sẽ không bị tiêu diệt."
Vân Trân không lập tức trả lời Bát gia.
Miến Đà Loa lên tiếng thay đổi đề tài, sau đó dẫn nhóm người Bát gia lên lầu nghỉ ngơi.
...
Trước khi Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh tới đây, Miến Đà Loa đã tới trước, bao trọn khách điếm này.
Hiện tại trong khách điếm trên cơ bản đều là người của "Tham Lang".
Mà người của trà xá hộ tống Vân Trân đã tách ra trước đó.
Miến Đà Loa và đoàn người Bát gia đi rồi, Vân Trân chậm rãi đến hậu viện.
Bát gia sau khi nói xong, Vân Trân cũng không có lập tức hồi đáp.
Hậu viện khách điếm có một cánh cửa nhỏ.
Bên ngoài cửa nhỏ là một con sông.
Vân Trân ngồi ở cửa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/764514/chuong-1664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.