Sau khi tự thuật xong Mã Hi không nhịn được lại muốn nôn. Đầu sỏ gây tội Ổ Đồng chột dạ nhích lại gần Thẩm Hoặc, nhỏ giọng hỏi:
“Không phải cậu là idol xuất đạo à? Tôi cảm thấy hình như cậu rất hiểu mấy thứ kỳ kỳ quái quái này.”
“Khi còn nhỏ, tôi sống cùng ông ngoại. Ông ấy cũng giảng cho tôi rất nhiều về những thứ này.” Cậu nói.
Ổ Đồng thấy ánh mắt Thẩm Hoặc thay đổi, trong ánh mắt kia bao hàm rất nhiều chuyện xưa. Dù sao cũng là việc tư của người khác, Ổ Đồng không tiện đi hỏi thăm, vội vàng nói lảng sang chuyện khác:
“À mà, Thẩm Hoặc này. Lúc nãy cậu nói gạo sống cắm hương cho ác quỷ ăn, điều này có nghĩa là những chuyện chúng ta gặp phải đều là việc do người làm?”
“Thử hỏi ai sẽ nhàm chán như thế? Chiêu tà ám đồ vật ở ngay bên ngoài phòng của chị?”
Cậu nghiền nghiền nốt ruồi đỏ trên ngón tay, dùng khẩu hình nói:
“Có người muốn chúng ta chết!”
Hai cô gái nghĩ đến chuyện mình đã trải qua trước đó, hít sâu một hơi. Người này là ai? Sao lại có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn độc ác như thế để hại bọn họ?
Mã Hi không chấp nhận được sự thật, lớn tiếng ồn ào nói:
“Không quay, tôi không quay nữa! Tôi muốn về nhà!”
Vốn tưởng tìm một cái tiết mục có thể làm mình nổi tiếng, không ngờ lại còn phải để mạng lại chỗ này.
Mạng đã không còn, nổi tiếng thì có tác dụng gì.
Mã Hi sắp hỏng mất, Ổ Đồng cũng bị quỷ quái truy sát cũng tràn đầy cảm xúc đồng cảm, cô vỗ vai Mã Hi.
“Chị Mã Hi, bây giờ chị muốn trở về là giao hàng đến tận cửa đó! Tôi nói cho chị biết, thứ vừa rồi đuổi theo chúng ta hiện tại ở ngay đằng sau cửa, chỉ cần chị mở cửa ra một chút, những con quái vật đó sẽ lập tức xông đến xé xác chị!”
Sắc mặt Mã Hi tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, hoàn toàn không có khí thế kiêu ngạo trước đây.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết! Huhuhu!”
Mã Hi khóc òa lên, Ổ Đồng nâng mắt nhìn Thẩm Hoặc. Ai ngờ Thẩm Hoặc đã trốn đi thật xa cứ như là trốn virus, khóe miệng Ổ Đồng giật giật, chỉ có thể nhận mệnh đi an ủi Mã Hi.
Dưới sự an ủi của Ổ Đồng, tâm trạng của Mã Hi dần bình phục một chút. Cô ta dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, trong lúc vô ý liếc nhìn thấy thứ gì đó, chỉ vào cánh cửa phía sau Thẩm Hoặc:
“Trên cửa có chữ viết kìa!”
Thẩm Hoặc nghe thấy lời nói của Mã Hi, xoay người nhìn cánh cửa ngăn cách đám quái vật kia. Trên đó viết một vài phù triện uốn lượn như rồng bay. Cậu nhẹ nhàng bước đến gần ngửi thử, mùi máu tươi tanh nồng trộn lẫn với một mùi hương nhàn nhạt.
“Là máu và chu sa.” Thẩm Hoặc nói.
Nghe thấy Thẩm Hoặc nói đó là máu, Mã Hi đã sắp hỏng mất lập tức hỏi:
“Máu? Máu của ai?”
Thẩm Hoặc nói: "Chắc là máu của loài động vật nào đó, có vẻ như muốn ngăn thứ gì đó tiến vào hoặc đi ra."
Cậu nhớ đến những thông tin mình tra được về Quỷ Thành, trước đây dưới mảnh đất này là một bãi tha ma, từng có ác quỷ chạy ra ăn thịt người, sau đó bị đạo sĩ pháp lực cao cường phong ấn lại.
Liệu nơi này có phải là chỗ phong ấn ác quỷ kia không?
"Chắc là phòng ngừa đám quái vật sau cửa kia." Ổ Đồng nói: "Nếu thật sự là vậy thì có nghĩa là chúng ta an toàn rồi phải không?"
Hai cô gái liếc nhìn nhau, trong lòng cảm thấy an tâm. Nhưng Thẩm Hoặc lại không nghĩ như vậy. Cậu cẩn thận đánh giá lại phù triện viết bằng máu và chu sa, nhìn lâu lại cảm thấy rất quái dị.
Trong lòng cậu dấy lên nỗi bất an.
Rõ ràng chu sa trừ tà tránh hung, nhưng viết trên cánh cửa này lại không cho người ta cảm giác an tâm, mà ngược lại thêm phần lo lắng bồn chồn.
Đám quái vật kia khi ở bên ngoài vẫn nhảy nhót tưng tửng, vì sao tay chân của chúng rụng ra rơi vào trong này thì nhanh chóng khô quắt lại chứ?
Thẩm Hoặc xoay người nhìn về phía sau, cậu thấy một toà điện nguy nga đồ sộ.
Uỳnh uỳnh!
Một tia chớp loé qua, cậu nhìn rõ biển hiệu của toà điện.
"Thái Âm điện."
"Hả? Là chỗ nào cơ?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.