Trăng đã lên cao, dưới khói lửa rực rỡ, ngã tư đường ở Tĩnh Hủy vừa sạch sẽ, vừa náo nhiệt, biển người đẩy đến đưa đi, liếc mắt nhìn thoáng qua, đâu đâu cũng gặp được những người bán hàng rong, đang lớn tiếng rao bán.
“Thiếu Sơ yêu đệ, đang chơi trò gì thế?”
Tô Thiếu Sơ nắm tay hắn, chạy ào một mạch đến đây, làm Chu Dục có phần ngớ ra, nhưng nhìn nàng nắm chặt tay mình, kéo mình cùng đi về phía trước, như thể nơi nào đó trong lòng bị chạm đến, để mặc cho nàng lôi hắn đi.
“Để thử xem, cái gì gọi là hạnh phúc vui vẻ của một người dân bình thường.”
“Bổn hoàng tử thử cái này để làm gì?”
Cả đời này, khi hắn muốn làm một việc gì, chỉ cần ra lệnh một tiếng là sẽ có người chuẩn bị tốt, không có ai dám động vào hoàng thất, chứ đừng nói đến là chen chúc cùng người khác như thế này, chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của hắn.
“Thử một chút cũng đâu có sao.”
“Ngươi muốn biến bổn hoàng tử thành Vô Ưu, Vô Sầu, bị ngươi lừa gạt hết lần này đến lần khác sao?”
Hắn cười, ánh mắt vẫn cố định vào tay của hắn và nàng đan chặt vào nhau, nàng chẳng thèm để ý đến, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy say sưa về nó, thậm chí, hy vọng con đường này thật dài, thật dài, để nàng có thể nắm tay hắn như thế này lâu, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên, nàng chủ động đến gần hắn.
“Nói đến điều này, thật không biết là nên trách người cha như ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-quan-dong-mong/2088732/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.