Roi cứng vốn là lợi khí, thường dài bốn năm thước, đầu roi nhỏ, đuôi to, hình dáng tựa đốt trúc, có từ chín đến mười một đốt, nặng chừng hai ba mươi cân.
Còn roi vàng của Hà Tuần, phần nhiều dùng để thể hiện uy nghi, chẳng phải để làm binh khí, ngày thường chỉ đeo bên hông tượng trưng cho sủng ái, bởi vậy kích thước không bằng một nửa roi thường, nặng cũng chỉ khoảng ba cân mà thôi.
Nhưng dù nhỏ nhẹ đến mấy, rốt cuộc cũng là đánh thật vào thân nữ nhi yếu đuối. Huống hồ Tùy Đường mới khỏi bệnh chưa lâu, thân thể hư nhược, nào chịu nổi đòn ấy? Lẽ ra phải vào cung trước để Thái y lệnh khám qua, bôi thuốc cho dịu đau, thế mà nàng chẳng muốn nán lại thêm một khắc nào.
Khi ấy trong lòng chỉ có một ý niệm: phải mau chóng trở về.
Xe ngựa vừa dừng lại, màn xe vừa vén lên đã nghe tiếng nam nhân vọng tới. Tùy Đường chợt đỏ hoe mắt, lại nghe lời kia không nhịn được bật cười, khiến vết thương đau nhói, hít mạnh một hơi khí lạnh. Mà Lận Tắc lại cẩn trọng vô cùng, tay ôm nàng tránh khỏi vết thương, chỉ vòng lấy eo bụng, bước chân vội vã mà đi vào hậu viện. Tùy Đường nép trong lòng hắn, lại cảm thấy yên tâm kỳ lạ.
Trong nội thất, Đổng Chân dẫn theo nhóm nữ y hầu hạ từ sớm đã đợi sẵn. Cởi áo khoác ngoài, cắt lớp áo lót, để lộ vết thương.
Bắp tay phải bị đánh đến độ hiện lên vết dài chừng hai tấc, kéo dài tới phần lưng bên phải, vượt qua xương sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-quan-ke-can/2744869/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.