Trình Kính Giai ngập ngừng gõ phím: "Em có muốn chị lên gặp không?"
Lý Phùng Trì khéo léo từ chối.
Cậu nhắn: "Em đang ở hội trường."
"Một lát nữa em qua đón chị gặp giáo viên."
Cô vừa cất điện thoại định tìm chỗ ngồi chờ thì cô giáo ban nãy chạy ra. Thấy cô vẫn đứng đó, cô giáo hỏi: "Cô đi tìm Lý Phùng Trì phải không? Các em học sinh đang nghe phát biểu ở hội trường. Cô muốn đi cùng tôi không?"
Lời mời lịch sự.
Cũng... không tệ.
Suy nghĩ một chút, cô giả vờ từ chối: "Phụ huynh có được vào không ạ?"
Nghe câu hỏi đó, đồng tử cô giáo co lại. Bà nhìn cô chằm chằm, khi xác định cô không đùa mới thở dài giải thích: "Sau họp phụ huynh, phụ huynh có thể vào hội trường thăm con hoặc về luôn. Điều này giáo viên chủ nhiệm nào cũng thông báo trong nhóm WeChat phụ huynh cả."
Ẩn ý rõ ràng: cô là phụ huynh bất đắc dĩ, chẳng quan tâm đến con cái.
Trình Kính Giai: "..."
Cô đâu có biết mấy cái quy tắc này!
*
Hội trường rộng rãi ngập tràn ánh sáng, chứa gần nghìn người. Hiệu trưởng đang hùng hồn cổ vũ tinh thần học sinh cuối cấp trước ngưỡng cửa đại học, liên tục dẫn chứng thành tích xuất sắc của các khóa trước. Dưới khán đài, học sinh hào hứng hưởng ứng, ai nấy đều phấn chấn.
Trình Kính Giai tìm chỗ trống ngồi xuống. Đám đông chen chúc khiến cô chẳng hy vọng tìm thấy Lý Phùng Trì. Những lời cổ động sáo rỗng của hiệu trưởng chẳng khiến cô xúc động, ngược lại chỉ càng khiến cô buồn ngủ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-thu-sac-hoa-hong-uy-nhi-ngat/2852203/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.