Trình Kính Giai mở to mắt ngây thơ như thực sự kinh ngạc. Cô như mèo con lắm chiêu cứ cọ cọ vào chỗ nhạy cảm của cậu thì làm sao không phản ứng được? Cậu đặt tay lên vai cô định đẩy ra nhưng không được. Cô ôm chặt lấy cậu bằng đôi tay dẻo dai. Sợ làm cô đau nên cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Tầng Tầng, thông cảm cho anh." Ánh mắt cô đầy vẻ thắc mắc. Kính Giai: "..." Cái gì mà tuổi dậy thì? "Xì xì, đứng xa ra tí! Như thể anh bị em chiếm hời vậy." Cô giả vờ miễn cưỡng buông tay rồi đẩy cậu lùi lại. Phùng Trì lùi vài bước, mắt cười lấp lánh: Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Kính Giai lại không khỏi liếc nhìn lều phồng lên của cậu. Sau cú sốc ban đầu là cảm giác xấu hổ trào dâng. Cô hiểu rõ chuyện này. Danh tiếng xấu của cô ở Đại học Tây Hoài không phải tự nhiên mà có. Từ nhỏ cô đã xinh đẹp nổi bật nên không thiếu người theo đuổi. Ngay từ mẫu giáo khi còn
Lý Phùng Trì nhắm mắt thầm chửi thề.
Phùng Trì cười khẽ: "Tuổi dậy thì mà, khó kiềm chế lắm."
Khó kiềm chế?
Nhưng cô không thể phản bác.
Cậu nói không sai.
Còn kiềm chế hay không thì cô không rõ, nhưng đúng là cậu đang tuổi thanh xuân phơi phới.
"Anh đâu có ý đó. Là người yêu nhau thì thân mật chút có sao. Hơn nữa-"
Cậu ngừng lại rồi nói với giọng ẩn ý:
"Được bạn gái an ủi ôm ấp là vinh hạnh của anh. Chỉ tại anh không kìm được bản thân thôi, không phải lỗi của em."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-thu-sac-hoa-hong-uy-nhi-ngat/2852221/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.