Có mấy binh lính không nhịn được nhảy vào trong sân bãi, vây quanh Uy Thất Thất thành vòng tròn, nâng chén rượu, trầm trồ khen ngợi!
Ánh mắt Lưu Trọng Thiên chăm chú nhìn Uy Thất Thất, chàng cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng trào dâng xúc cảm dạt dào, Uy Thất Thất đang nhảy múa cạnh lửa trại, bóng hình ấy cứ như một giấc mộng quẩn quanh trong đầu chàng, cô thật có sức mê hoặc…
Uy Thất Thất hát xong ca khúc đó, liền quẳng khúc xương đi, phấn khởi nhảy dựng lên, sau đó vui vẻ chạy trở về chỗ ngồi, khát quá bèn bưng chén rượu lên uống, cảm giác cay xè khiến cô phun ngay ra một ngụm, lắc đầu lè lưỡi, vẻ mặt thống khổ nhìn Lưu Trọng Thiên "Đó là gì vậy?"
"Rượu!"
"Cay chết mất, khó uống quá, tôi muốn uống nước!"
Cô tìm khắp bốn phía, sắc mặt tái mét, sao rượu Đại Hán lại khó uống như vậy, cứu mạng, trong miệng sắp bốc cháy tới nơi rồi.
Lưu Trọng Thiên cảm thấy Uy Thất Thất hết sức khôi hài, mới có một tí rượu đã khiến cô trở nên thảm thương như vậy, biểu hiện chẳng khác gì tiểu nữ nhân, chàng đưa một cốc nước cho Uy Thất Thất "Nước đây! Uống đi!"
Thất Thất nghe loáng thoáng, hình như là nước, há miệng uống ừng ực, còn chưa kịp thở ra hơi, Lưu phó tướng đã tới rồi.
"Uy phó tướng! Ta mời cậu một chén, ta thực sự khâm phục cậu!" Lưu phó tướng nhấc chén rượu lắc la lắc lư, vừa nhìn đã biết là uống nhiều rồi.
"Không uống, khó uống lắm!" Thất Thất bịt mũi.
"Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/2467164/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.