Bão cát trên sa mạc nhỏ dần đi, Lưu Trọng Thiên cảm thấy mê đắm nữ nhân trong lòng, tiếng thở dốc mê người kia, khiến chàng càng thêm ôm chặt nữ nhân ấy, nhưng từ phía xa trong sa mạc vọng tới những tiếng ầm ĩ buộc chàng phải dừng lại, có người đến, Lưu Trọng Thiên kìm nén cơn sóng tình của bản thân, lấy áo quần che cho Thất Thất, nhanh chóng bế cô lên, nghiêng mình trốn đằng sau một tòa cồn cát.
"Không phải người của chúng ta đâu!" Lưu Trọng Thiên khàn giọng nói.
Thất Thất thẹn thùng cầm lấy y phục, nhanh chóng mặc vào người, Lưu Trọng Thiên vẫn ôm cô thật chặt, ngón tay khẽ chạm vào da thịt cô, khiến Thất Thất có chút khó xử, cô ngượng ngùng đánh một cái vào tay Lưu Trọng Thiên.
"Mau buông ra!"
"Ta sợ buông tay rồi, cô sẽ bỏ chạy mất!" Bàn tay Lưu Trọng Thiên cố ý vuốt ve sống lưng láng mịn của Uy Thất Thất, cười đùa giỡn. Truyện được copy tại "Tay ngài, mau bỏ ra!" Thất Thất cố sức kéo tay Lưu Trọng Thiên ra, có phần cáu tiết. Lưu Trọng Thiên không muốn để cô thấy khó chịu nữa, rụt tay về, thật không ngờ da thịt trên người Uy Thất Thất lại mịn màng trắng trẻo tới vậy, khiến lòng chàng như có lửa đốt. Ngẫm lại những xúc cảm mãnh liệt ban nãy, Lưu Trọng Thiên cười nhạt, sớm muộn gì cũng là người của chàng, chàng chẳng cần nóng lòng. "Chạy trốn? Thế mà cô cũng nghĩ ra được, nếu không phải có người đến, bổn vương sẽ..." Lưu Trọng Thiên đột nhiên nhéo cằm Thất Thất, sau đó cúi người xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/2467195/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.