Uy Thất Thất dựa theo hướng la bàn chỉ, với tình trạng thiếu nước của Tam Vương gia, chỉ có thể đi lại trong một phạm vi nhất định, nên bắt đầu tìm kiếm. Cô tìm suốt một ngày một đêm, mệt mỏi rã rời, sức cùng lực kiệt, mãi đến rạng sáng ngày thứ ba, Thất Thất vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Tam Vương gia đâu.
Lưu Trọng Thiên chết tiệt, Thất Thất ngước mắt nhìn mặt trời đã lên cao, ngày thứ ba chẳng mấy chốc sẽ trôi qua, nếu cứ thế này, Lưu Trọng Thiên sẽ chết chắc, chàng chết chắc. Thất Thất nhìn sa mạc, vò đầu bứt tai, gào khóc khản cả giọng, đến Đại Hán lâu như vậy, tuy rằng cái tên đó rất hung dữ, động một tí là đòi giết đòi chém, nhưng chàng lại là người duy nhất quan tâm tới mình.
Thất Thất chân nam đá chân chiêu, đột nhiên dưới chân như va phải vật gì đó, khiến cô suýt vấp ngã, cô chăm chú nhìn lại, thiếu chút nữa thất hồn lạc phách. Đó là một đống xương trắng ngổn ngang, vừa nhìn đã biết đây là những kẻ chết trong sa mạc vì lạc đường, trông thấy cảnh tượng đáng sợ này, Thất Thất tựa như thấy được Tam Vương gia anh tuấn cũng hóa thành bộ xương trắng giữa sa mạc, bị cát vàng vùi lấp.
Tới giữa trưa Uy Thất Thất có phần nản lòng định từ bỏ, lúc này Lưu Trọng Thiên hoàn toàn không còn hi vọng sống sót. Cô có cảm giác đau đầu, nhất thời hoa mắt chóng mặt, té lăn xuống sa mạc.
Thất Thất vô lực mở mắt ra, nhìn bầu trời, phát hiện vài con kền kền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/2467194/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.