🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi nhận cốc nước, ngón tay hai người chạm nhau, gần gũi đến mức tạo ra ảo giác thân mật. Lộ Kiêu ngẩng đầu, Tịch Triệu đứng cạnh giường nhìn hắn. Đôi mắt đen sâu thẳm, ánh sáng mờ ảo hắt lên đường nét đối phương, toát lên vẻ đẹp không giống nhân gian.

 

Dòng nước ấm trôi qua cuống họng, giọng Lộ Kiêu còn khàn vì mới tỉnh: "Tao đoán được lão Từ đã nói gì với mày rồi."

 

Tịch Triệu ngồi xuống ghế, tiện miệng ném một quả bom: "Cũng biết cậu ta là người bạn mà ngài Lộ sắp xếp cho cậu?"

 

"Biết sớm tám trăm năm rồi." Lộ Kiêu hừ cười, hơi đắc ý, lại có chút bất đắc dĩ, "Hồi lớp ba tiểu học, vài đàn anh lén dẫn tao trốn học đi chơi. Tao thấy không ổn, nhưng lúc đó có game Dị Tinh Dũng Giả, tao chơi đến màn cuối, sắp phá đảo rồi. Chẳng bao lâu, mấy đàn anh đó chuyển trường."

 

"Từ đầu tao biết họ tiếp cận tao vì tao mang họ 'Lộ'. Họ chuyển trường, chắc chắn là do lão già ấy ra tay. Nhưng lạ là, tao tiếp xúc với họ rất cẩn thận, chỉ có lão Ngư và lão Từ biết rõ nội tình."

 

Nói đến đây, Lộ Kiêu im lặng, như nhớ lại gì đó, nhưng khi tiếp tục thì không nhắc đến "Tóm lại, nghi ngờ rồi thì dễ quan sát thôi. Chẳng bao lâu, tao phát hiện họ là do lão Lộ chọn đưa đến cạnh tao." Hắn cong môi, giọng còn nhuốm chút ý cười thoải mái, "Hơn nữa, Lộ thị cũng đáng vài đồng, nhưng đám người Lịch Tư Khắc Lâm chẳng ai đến nịnh bợ tao, đoán xem vì sao lại thế?"

 

Tịch Triệu biết đáp án—những kẻ có ý đồ tiếp cận Lộ Kiêu đều bị Từ Tử Dạ và Dương Vũ lọc bỏ. Anh còn đoán được "quy trình làm việc" ấy: beta công tâm, alpha phô diễn sức mạnh, sau lưng có Lộ thị, một loạt combo như thế, ai còn dám dây vào Lộ Kiêu?

 

Nhưng lòng người khó đoán, trong đó có bao nhiêu thật tâm, đã thuộc về điều chưa biết.

 

Lộ Kiêu: "Lão Từ khi nãy nói mày bị đưa đi, sắc mặt nó tệ lắm. Tao biết hai người đã nói chuyện. Nếu nó nói gì khó nghe—"

 

Thiếu niên tóc nâu ngập ngừng.

 

Tịch Triệu nhướn mày: "Thì sao? Bảo tôi đừng chấp nhặt?"

 

"Không," Lộ Kiêu "đau buồn" nhắm mắt, môi cong lên, "Mày có xử nó cũng đừng cho tao biết, dù sao ở tình huống đó, đại ca như tao phải tránh hiềm nghi."

 

Tịch Triệu bật cười.

 

"Muốn mượn tay tôi để giải tỏa cơn tức à?" nhìn cái đuôi đắc ý vẫy vẫy, đôi mắt đen "hiền từ" cong lên, "Bạn học Lộ à, cậu cũng xấu tính thật đấy."

 

"Khụ, tao là đang cho tụi nó cơ hội rèn luyện. Đâu thể cái gì cũng để đại ca giải quyết hết được..."

 

Bạn học Lộ, đúng là chẳng chút bụng dạ.

 

---

 

Đùa giỡn một hồi, mọi xung đột được hóa giải nhẹ nhàng. Lộ Kiêu sao có thể là "thiếu gia ngốc" chẳng biết gì? Ở những vấn đề then chốt, hắn thông minh hơn ai hết.

 

Mặt thiếu niên tóc nâu không chút buồn bã, như đang nói chuyện thường ngày. Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi sáng mống mắt hổ phách, trong suốt lấp lánh.

 

Tịch Triệu tựa lưng vào ghế:

 

"Không trách họ sao?"

 

Lộ Kiêu khựng lại.

 

Nghĩ ngợi một lúc, hắn nghiêm túc: "Cội nguồn nằm ở lão già âm hiểm đó, rảnh rỗi thích chơi trò gián điệp quanh tao. Mắng lão Từ, lão Ngư là đồ rác cũng được, nhưng dù sao, họ cũng chỉ là đám trẻ bị cha mẹ lợi dụng để lấy lòng sếp. Chưa kể từ lúc quen tao, hai đứa cũng chỉ mới năm sáu tuổi, cho viên kẹo là khai hết, tối đái dầm mấy lần cũng kể sạch. Nhìn chúng gọi tao đại ca bao năm, lại còn áy náy thế, tao đành rộng lượng chút vậy."

 

"Chỉ tiếc, con boss 'Dị Tinh Dũng Giả' suýt đánh bại mà chưa đánh được, cũng chưa thấy công chúa luôn." Lộ Kiêu thở dài, "Tao thật tò mò nàng ấy trông thế nào."

 

Tịch Triệu nghĩ, lớp ba phát hiện hai bạn thân là tay trong của cha, Lộ Kiêu mới bao lớn? Tám hay chín tuổi? Hắn không phải không giận, không oán, nhưng cũng không trút giận vô ích. Sự liều lĩnh, ngạo mạn, bất kham luôn ngấm trong máu, nhưng hắn không bao giờ để bản thân bị kiểm soát mà trở nên méo mó.

 

Đầu tổ chim ló một sợi lông ngố, Tịch Triệu muốn ấn xuống, nhưng nghĩ lại, không đưa tay, chỉ cười khẽ: "Ừ, cún con khí phách lắm."

 

Lộ Kiêu: ...

 

Cún gì cún hoài thế? Ai cún hả? Cẩn thận kẻo con "cún" này cắn mi lần nữa đấy!

 

---

 

Không khí lặng lẽ ngưng đọng lại, cảnh hỗn loạn trong phòng ăn khi nãy hiện lên trong tâm trí. Sau khi bình tĩnh, Lộ Kiêu thấy mình quá bốc đồng, quan trọng là hình tượng đại ca ngầu lòi (?),trước mặt Tịch Triệu đã tan tành. Sau này thách đấu, khí thế đã thua một khúc.

 

Lộ thiếu gia bèn rúc vào chăn, Tịch Triệu nhìn "vật thể không rõ" lăn lộn trên giường, giọng ồm ồm: "...Thật ra tao bình thường rất điềm tĩnh mà. Mày lướt khu thảo luận Lịch Tư Khắc Lâm là thấy, ai cũng bảo tao lãnh đạm hết..."

 

Vậy thì họ đúng là mù, Tịch Triệu nhìn mãi cũng chẳng thể gắn hai từ "lãnh đạm" với "cục chăn" này.

 

"Nghĩ đến lão già tìm lão Ngư, lão Từ chưa đủ, còn muốn tìm mày giám sát tao, tao tức quá đi..." Lộ Kiêu mím môi, dừng lại, "Mày đừng đồng ý mà..."

 

"Cũng đừng thấy tao tệ hại..."

 

Như đứa trẻ mẫu giáo sợ bạn chơi cùng bị cướp đi, boss "rồng ác" quá mạnh, nên hoang mang, chẳng biết phải giữ bạn thế nào.

 

Thật ra trong phòng ăn, Lộ Vân Thâm nói nhiều về việc dạy kèm, nhưng rõ ràng, xung quanh Lộ Kiêu đã có quá nhiều dấu ấn của Lộ Vân Thâm. Chỉ riêng Tịch Triệu là ngoại lệ, thoát khỏi mọi sắp xếp, lệch khỏi số phận đã định sẵn.

 

Nên hắn không muốn "ngoại lệ" duy nhất này về phe Lộ Vân Thâm.

 

Tịch Triệu đáp, mang chút tùy ý và dịu dàng mơ hồ:

 

"Tôi từ chối rồi."

 

Mái đầu nâu "xoẹt" cái thò ra, áp sát mặt Tịch Triệu.

 

Lộ Kiêu đắc ý cao giọng: "Mày hứa rồi nhé! Lão già có cho mày năm triệu cũng không được nuốt lời! Thần liêm chính đã ký giao kèo với mày! Thiếu niên nói ra phải giữ lời!"

 

Im lặng trong chốc lát, Tịch Triệu chậm kéo góc chăn, không khoan nhượng mà ấn cái đầu đang hưng phấn kia xuống.

 

"Tịch Triệu! Tao %?&! gào gào!!"

 

Bình tĩnh giữ góc chăn, Tịch Triệu chân thành nói: "Ngủ nhiều chút, ngủ giúp tăng chỉ số thông minh."

 

Ngủ rồi sẽ trông bớt ngốc hơn.

 

---

 

Hạ chí, thời tiết họa hoằn mát mẻ, huấn luyện quân sự ngoài trời thứ Sáu của Lịch Tư Khắc Lâm đã đến.

 

Dù giáo viên nhấn mạnh là học, không phải đi picnic, ý nghĩ được rời trường hai ngày rưỡi ngoài kỳ nghỉ tháng cùng với bạn trong lớp, học sinh không ai không hào hứng.

 

"Nghe bảo lần này đi khu bảo tồn Tây Sơn, cảnh đẹp lắm."

 

"Tui biết! Bên đó có bãi biển nữa!"

 

"Nhà trường chịu chơi ghê, khu Tây Sơn trước đây không mở cửa, không ngờ lần này trường bao trọn cả khu vực cho buổi huấn luyện."

 

"Hình như Lộ thị và vài tập đoàn tài trợ hay sao ấy, họ xây khu nghỉ dưỡng ở đó, chắc muốn quảng bá..."

 

---

 

Khởi hành, cả đoàn trường chia theo lớp, giáo viên dẫn đầu đoàn. Trừ lớp A, mỗi lớp một xe khách. Nhờ chỗ rộng, Tịch Triệu chiếm được ghế đôi cuối xe gần cửa sổ.

 

Sau khi hứa với cô Vu, học sinh lớp G hỏi bài tăng, nhưng bản chất là lớp "dưỡng lão", sau khi hết hứng thú với 'học bá', chỉ còn vài người nghiêm túc học.

 

Tịch Triệu vẫn ít nói, may là sau vụ này, bạn học đã bớt sợ, dám nói to trước mặt anh.

 

Chưa đến giờ chạy, xe ồn ào thảo luận. Nhắc Lộ thị, tất nhiên liên tưởng đến Lộ Kiêu, rồi lớp A.

 

Ai đó thở dài ngưỡng mộ: "Mình thì phải đợi, còn lớp A đã xuất phát từ lâu, còn ngồi xe đưa đón cao cấp nữa cơ. Không so sánh thì không thấy đau lòng."

 

"Ai bảo lớp A giỏi thật."

 

"Khụ," Khỉ hạ giọng, "Nhưng lớp mình có người giỏi hơn mà." Cậu ta nháy mắt như đang nói "hiểu ý tui chứ".

 

Bạn học gật lia lịa, "Nói đúng lắm!"

 

Mắt Khỉ đảo quanh, đứng dậy lấy hai gói đồ ăn từ cặp, đi về cuối xe. Bạn bè thấy vậy, trên đường cũng nhét mấy gói đồ ăn vào tay Khỉ. Khi cậu đến chỗ Tịch Triệu thì tay đã đầy ắp.

 

"Học thần, thấy cậu không mang đồ ăn lên xe, đi mấy tiếng lận, cái này cho cậu nè, đói thì lót dạ."

 

Có lẽ vì là kẻ dám hỏi bài đầu tiên, Khỉ giờ là người giao lưu nhiều nhất với Tịch Triệu ở lớp G, tự xưng là tín đồ số một của học thần. Bình thường ai muốn tìm Tịch Triệu mà thấy ngại, Khỉ sẽ thay mặt.

 

Tịch Triệu không ăn vặt, định từ chối, nhưng vừa lúc giáo viên lên xe, Khỉ lập tức đặt bao đồ ăn lên ghế trống, lách người, lẹ làng chạy về chỗ mình.

 

Nhìn túi đầy đồ ăn vặt, Tịch Triệu thấy giống "cống phẩm".

 

---

 

Nghe giáo viên dặn dò, Tịch Triệu tựa khuỷu tay lên cửa sổ, chống cằm, lặng nhìn trời xanh thẳm.

 

Lần huấn luyện này, giáo viên cung cấp ít thông tin, nhưng nguyên tác có vị công ba quan trọng xuất hiện, cứu thụ chính lạc đường, trở thành người theo đuổi cậu ta.

 

Khi nhận kịch bản, Tịch Triệu còn nghi ngờ bộ truyện này được viết theo thị trường chứng khoáng. Công chính xuất hiện muộn, nên trước đó, các công phụ tranh nhau tỏa sáng, ai cũng có thể cùng nhân vật chính thụ tạo thành mối "tình duyên bất hủ". Công chính thì bá đạo, phản diện thì điên rồ, công ba ấm áp, pháo hôi si tình—chương này còn đang mặn nồng với A, chương sau đã bắt đầu tình tứ với B, C gặp D tranh ghen, thụ chính với E có cả tên CP, còn công chính thì vẫn đang phi ngựa tới.

 

Bỏ qua cốt truyện máu chó thử thách tam quan. Lần này, Tịch Triệu muốn thông qua kịch bản kiểm chứng một suy đoán.

 

Nghĩ đến, khí chất anh trở nên sắc bén hơn—

 

Rồi bên cạnh bỗng vang lên tiếng sột soạt như chuột gặm.

 

Tịch Triệu quay đầu, quả nhiên thấy cái mũ lưỡi trai quen thuộc, tóc xoăn nâu lắc lư.

 

"Nếu tôi nhớ không nhầm, lớp A đã xuất phát từ nửa tiếng trước rồi."

 

Ôm túi đồ ăn, Lộ Kiêu chăm chú chọn loại yêu thích, đáp: "Bảo tao ngồi chung xe với tụi nó, thà giết tao đi..." Tìm được gói khoai chiên, mắt hổ phách sáng lên, vừa xé bao vừa cười tự tin với Tịch Triệu, "Thế nào? Tao cố ý không nhắn trước đó, bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa!"

 

"Woa! Hóa ra mày thích ăn nhiều đồ ăn vặt thế, tao lén chạy từ lớp A qua nên không mang gì. Gói khoai này là vị mới ra, ăn mát mát, hơi giống mùi tin tức tố của mày nên mua hả? Sữa ngọt hãng này cũng ngon, đúng rồi, sô-cô-la rượu tao đưa lần trước ngon không? Đó là món tao thích nhất bla bla bla..."

 

Thu mắt, Tịch Triệu đau đầu xoa xoa thái dương.

 

Tốt lắm, suốt đường không thiếu hài độc thoại.

 

. . .

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Công ba thật ra lén xuất hiện rồi... Có ai đoán được không.

 

Và trong phần này, hai người sắp xác lập quan hệ dạy kèm! Lộ cún con sắp rơi vào tay đại ma vương Tịch, tui đã mong ngày này lâu lắm rồi haha (âm u) (vặn vẹo) (cười điên loạn quỷ dị).

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.