🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xe khách Lịch Tư Khắc Lâm thuê chạy khá thoải mái, nhưng sau hai giờ đi đường, mọi người đều im bặt, không còn hứng thú ồn ào nữa.

 

Một bên là tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ, một bên là giọng nói líu lo của ai đó. Tịch Triệu thỉnh thoảng đáp lại vài câu, không quay lại nhìn, nhưng vẫn thấy bóng mái tóc nâu phản chiếu trên kính cửa sổ - lúc lắc qua trái, lúc nghiêng sang phải, như quả bóng lông nhẹ nhàng.

 

Dần dần, chú chim sẻ đốm háo hức ấy cũng yên lặng. Lộ Kiêu lặng lẽ đứng dậy kéo rèm lại, nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi, nhìn Tịch Triệu đã ngủ từ lúc nào.

 

Thiếu niên tóc đen chìm trong bóng tối, những tia sáng lọt qua kẽ rèm nhảy múa trên lông mày anh. Lộ Kiêu dõi theo nếp áo nhẹ rung, bỗng lấy tập vẽ ra khỏi cặp.

 

Sự yên tĩnh lan tỏa khắp xe, chỉ còn tiếng bút chì xào xạc, hòa cùng mùi bạc hà thoang thoảng, tạo nên một khung cảnh dài lâu.

 

---

 

Tịch Triệu bị tiếng ồn trong xe đánh thức, mở mắt thấy đã đến nơi, nhưng đăng ký thông tin cần thời gian, học sinh đều ở lại xe nghỉ.

 

Quay đầu, bên cạnh trống không, mũ lưỡi trai và túi đồ ăn cạnh nhau, có tờ giấy đè ở dưới.

 

【Tao về tập hợp trước.】

 

Như thường lệ, chỗ giấy trắng vẽ một con chibi nháy mắt giơ tay chữ V.

 

Nhét "Lộ Kiêu chữ V" vào cặp, giáo viên dẫn đầu đoàn trở lại, thông báo kế hoạch.

 

Hai ngày rưỡi, mọi người sẽ làm quen khu vực hoạt động, chia nhóm theo lớp, nhưng dự án huấn luyện đặc biệt sẽ chia theo giới tính.

 

Xuống xe, dòng chữ "Khu bảo tồn Tây Sơn" đập vào mắt. Học sinh cấp ba mệt mỏi vì đường dài lập tức phấn khích, kéo bạn chụp ảnh.

 

Tịch Triệu đảo mắt nhìn quanh. Có tổng cộng bảy lớp khối năm, ở đây chỉ có sáu, lớp A đến trước quả nhiên không ở đây.

 

Cùng lúc đó, trong sảnh nghỉ khu bảo tồn, Lộ Kiêu vừa vào điểm tập hợp lớp A, một giọng mỉa mai vang lên.

 

"Để cả đám chờ một mình mày, chẳng có ý thức tập thể gì cả, Lộ thiếu gia kiêu căng gớm."

 

Gã alpha tên Cát Lâm, từng dẫn người cảnh cáo Lộ Kiêu tránh xa Nghiêm Lạc Lạc, tuy bị dọa lùi, giờ không dám làm lớn, nhưng miệng vẫn mỉa mai không ngừng.

 

Lộ Kiêu liếc nhìn, vẻ mặt kỳ lạ: "Nói thật đi, mày thầm thương tao phải không?"

 

"Cái, cái gì?!" Cát Lâm suýt nghẹn.

 

Lộ Kiêu: "Trong nhóm thông báo đến nơi được tự do hoạt động, ai cản mày đâu, mày lại rảnh háng đứng đây chờ tao, chẳng phải thầm thương tao sao?" Hắn "chân thành" khuyên, "Bỏ đi, loại như mày tao không ưng đâu."

 

Hừ, lúc không đi cùng lớp A chẳng ai cản, giờ lại dùng "ý thức tập thể" để dạy đời tao à, Lộ Kiêu méo thèm.

 

Cát Lâm mặt đen như than, suýt phun máu, định phản bác, một alpha phía trước lạnh lùng nhìn sang, khiến gã tắt lịm.

 

"Đủ người rồi, đi hội họp với các lớp khác thôi," alpha nhìn Lộ Kiêu, "Giờ chia nhóm theo lớp, giáo viên sẽ điểm danh, cậu nên đi cùng bọn tôi."

 

Lộ Kiêu đảo mắt, đứng cuối hàng.

 

Nhân đám đông che chắn, Nghiêm Lạc Lạc chậm bước, ghé sát, hạ giọng: "Tôi vừa đi mua nước, thấy cậu từ xe lớp G xuống, tìm Tịch Triệu hả?"

 

Lộ Kiêu khựng bước, đúng vậy, nhưng nghe Nghiêm Lạc Lạc nói... sao cứ có cảm giác "hẹn hò vụng trộm" vậy.

 

Như "Tây Sương lén hẹn, phong cảnh u sầu", chàng trai tương tư vượt tường, làm giật mình con mèo, giẫm vỡ ngói xanh, rơi bao nỗi sầu...

 

Không để ý vẻ mặt kỳ quái của Lộ Kiêu, Nghiêm Lạc Lạc hứng thú: "Khéo nhất là 'Vua' cũng ở đó, nhìn xe lớp G lâu lắm, chắc đang nghĩ về kỳ thi tuần trước."

 

Lộ Kiêu tỉnh táo lại, liếc nhìn alpha vừa can thiệp xung đột khi nãy đang dẫn đầu lớp.

 

Là nơi tụ họp các học tài của trường, mỗi kỳ thi, lớp A đều đấu đá khốc liệt. Trước khi Tịch Triệu xuất hiện, ở Lịch Tư Khắc Lâm nhắc đến thi cử, "hạng nhất toàn trường" luôn là "vua" lớp A - lớp trưởng Âu Dương Vũ Ngạn.

 

Từ khi phân lớp cấp ba, "hạng nhất" là cuộc chiến nội bộ của lớp A. Dù có người khác từng chen chân vào vị trí gần đó, Âu Dương Vũ Ngạn mới là "vua không ngai" tuyệt đối. Biệt danh "Vua" ban đầu lưu truyền ở các lớp khác, lâu dần lớp A cũng gọi thay tên lớp trưởng, cho thấy sức mạnh thi cử của hắn.

 

Kỳ thi tuần trước, hạng nhất vẫn là Âu Dương, nhưng đề thi tất cả các môn trừ Vật lý đều không khó, điểm số chênh lệch không lớn. Tịch Triệu xếp hạng mười, nhưng điểm Vật lý áp đảo cả khối, như một cái tát mạnh vào mặt lớp A.

 

Lộ Kiêu từng kể, thầy Lôi dạy Vật lý mắng cả lớp A tơi bời, Âu Dương cũng không thoát.

 

Nghiêm Lạc Lạc: "Giờ ai cũng bàn, 'học thần mới' với 'vua cũ' ai mạnh hơn. Có người cá cược kỳ thi tới Tịch Triệu có giữ được phong độ, còn vị 'vua' có giữ được ngai vàng hay không. Cậu nghĩ sao?"

 

Lộ Kiêu không do dự: "Tất nhiên là Tịch Triệu giỏi hơn!"

 

"Tự tin thế?" Nghiêm Lạc Lạc không lạc quan, "Lớp A với lớp G chênh lệch về tài nguyên giáo dục mà. Lần này đề dễ, sợ khó hơn một chút thì cậu ta khó đuổi kịp. 'Vua' bị k*ch th*ch như thế, chắc chắn sẽ càng dồn sức hơn."

 

Nghĩ đến người dành mọi thời gian rảnh để học, giá sách chất đầy tài liệu, Lộ Kiêu hừ nhẹ, môi cong lên: "Chưa chắc đâu..."

 

Nghiêm Lạc Lạc không nghe rõ, cảm thán: "Nhưng bạn tôi ở lớp G bảo Tịch Triệu không đáng sợ lắm, còn hay dạy bài, bổ túc cho lớp G nữa, đôi khi còn làm chậm bài tập của mình..."

 

Bên cạnh im bặt, Nghiêm Lạc Lạc quay đầu, thấy thiếu niên tóc nâu dừng bước, vẻ mặt thất thần.

 

"Lộ Kiêu? Cậu sao thế?"

 

Lộ Kiêu mím môi, lắc đầu đuổi kịp lớp, nụ cười dần tắt.

 

"Không có gì."

 

---

 

Lớp A nhanh chóng đến cổng khu bảo tồn hội họp. Đám 'học bá' chiếm lĩnh bảng vàng... và ừ, thêm Lộ Kiêu nổi tiếng, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

 

Học sinh lớp A quen được chú ý, mắt đầy kiêu ngạo, ung dung bước vào vị trí xếp hàng, ngay góc chéo với lớp G.

 

Tịch Triệu đang sắp xếp thông tin kịch bản, bỗng cảm nhận ánh nhìn lạnh lẽo, như tuyết đông rít gào.

 

Theo ánh mắt, anh thấy alpha dẫn đầu lớp A, lục lọi trong ký ức—

 

Ừ, chẳng quen biết ^_^~

 

Mặt Tịch Triệu càng thêm vô cảm.

 

Lười quan tâm đến ánh mắt càng lạnh giá kia, anh định rời mắt thì nhớ ra chiếc mũ Lộ Kiêu để lại chỗ mình, liền tìm trong hàng lớp A, dễ dàng nhìn thấy vị "đại ca ngầu" cuối hàng, tay đang cắm túi.

 

Lúc Lộ Kiêu không diễn hề trước mặt anh, đúng là trông khá đắt giá.

 

Thiếu niên vẻ ngông nghênh, im lặng cau mày, hình như có vẻ đang bực dọc. Như cảm nhận được gì đó, Lộ Kiêu ngẩng mắt, đôi mắt màu hổ phách lóe lên hung tính của thú săn mồi.

 

Sói con sẵn sàng lao tới, ngẩng lên thấy "kẻ địch"—

 

Tịch Triệu nhướn mày.

 

Rồi thấy vẻ ngẩn ngơ, phức tạp, u oán, rối bời, tất cả hội tụ lại lướt qua mặt hắn. Cuối cùng, hắn cố ý ngoảnh mặt, cứng cổ hất cằm lên.

 

Tịch Triệu: ...

 

Lại lên cơn gì anh không biết?

 

Im lặng rời mắt, quả nhiên, từ khóe mắt thấy kẻ "lạnh lùng u sầu" bị phớt lờ, lập tức nhăn mũi trừng mắt lại, không chịu dừng.

 

Tịch Triệu nghĩ, Lộ Kiêu không lên cơn thì thôi, lúc lên thì đúng là...

 

Ngứa đòn.

 

---

 

Đám đông bỗng vang lên tiếng hò hét, lan tỏa khắp các lớp.

 

Nhóm nhiếp ảnh gia dựng máy chạy phía trước. Ở giữa, huấn luyện viên và giáo viên dẫn đội đi tới. Dù quân phục sĩ quan huấn luyện viên ngầu thật, nhưng quen rồi, chẳng cần phấn khích thế.

 

Họ hét lên, là vì một con sói đi sau huấn luyện viên.

 

Con sói gió bạc, lông xám bạc, mắt vàng sắc, cao tới eo người lớn —sói Bạc Phong.

 

Là động vật quý hiếm khu bảo tồn Tây Sơn, rõ ràng đã được thuần hóa. Nó được người nuôi dẫn đi, chậm rãi bước qua đám học sinh cấp ba. Như biết mình được chú ý, nó vẫy đuôi, khoe lông đẹp, ngẩng cằm kiêu ngạo, mắt khép hờ, chẳng thèm đoái hoài ai.

 

Động tác rất ngầu, nhưng Tịch Triệu thấy thần thái sao quen quen?

 

Mắt dừng vài giây trên sói Bạc Phong, nhìn huấn luyện viên Tống Lễ Thu lạnh lùng, và nhóm thành viên hội học sinh cạnh đoàn huấn luyện viên.

 

Người dẫn đầu là một alpha và một beta. Vị beta chỉnh kính, liếc nhìn lớp G, chính là trưởng ban Kỷ luật đã từng mời Tịch Triệu vào hội.

 

Còn vị alpha bên cạnh beta...

 

[Trong khoảnh khắc mọi ánh nhìn đều bị sói Bạc Phong thu hút, Phương Thời An quan sát, thấy cạnh đoàn huấn luyện viên có nhiều đàn anh khóa trên. Khi đang tò mò về thân phận họ, bạn cùng phòng omega bỗng kêu lên.

 

"Tiểu An! Đó là chủ tịch Kỷ của Hội học sinh!"

 

Chủ tịch Hội học sinh? Phương Thời An trầm ngâm.

 

Khi cậu định thu hồi ánh nhìn, alpha đang nói gì đó với beta bỗng ngẩng mắt nhìn sang.

 

Họ chạm mắt.]

 

—Chủ tịch Hội học sinh Lịch Tư Khắc Lâm, lớp A khối sáu, Kỷ Tự Doãn.

 

Cũng là vị công phụ thứ ba trong 'Phần Tâm Truy Ái', suýt thành đôi với thụ chính, nhưng lại bị công chính cướp vợ, thật là bi kịch.

 

. . .

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.