Từ thành phố Hải về thành phố Phong, hai tiếng tàu cao tốc, nửa tiếng tàu điện ngầm, cộng thêm một đoạn ôm túi hạt dẻ rang đường lội ngược gió lạnh, dù thể chất alpha đỉnh cấp của Lộ Kiêu có tốt đến đâu, đến được biệt thự Đồng Hoa cũng đã mệt bở hơi tai.
Để tránh cảm lạnh, hắn tắm nhanh một cái. Tịch Triệu bôi lại thuốc cho hắn, nhét chú cún lông xù vào chăn ấm, rót cốc nước nóng đặt đầu giường. Quay lại nhìn, đôi mắt hổ phách của Lộ Kiêu đang dán chặt vào khe gió ấm từ máy điều hòa.
Tịch Triệu hỏi, nhìn gì thế?
Mắt Lộ Kiêu chớp chớp, má còn ửng hồng từ hơi nóng phòng tắm, lí nhí đáp: "Vương quốc trên trời nổi gió nóng to lắm, đám Lộ Kiêu chibi của tôi sắp bị thổi bay rồi."
Tịch Triệu nhớ tới hộp đồ chơi chứa cả đạo quân chibi được cất cẩn thận. Khe điều hòa rõ ràng chẳng có gì, anh chỉ xoa đầu Lộ Kiêu, hỏi: "Cần tôi đi bắt chúng lại không? Đến giờ nghỉ ngơi rồi."
Đôi mắt ấy cuối cùng thoát khỏi màn sương tưởng tượng, ánh sáng và sự tập trung lại đổ dồn vào người mang tên "Tịch Triệu".
Tĩnh lặng như mọc ra muôn vàn dây leo, quấn lấy đầu ngón tay hai người, những nhánh dây khác thì rạo rực lấp đầy mọi khoảng trống cô đơn.
Hắn hít mũi, rúc sâu vào chăn: "Trước đây tôi từng mong mẹ thích tôi..."
Tịch Triệu biết "mẹ" mà hắn nói là Lâm Ngọc Ca. Anh không ngắt lời, lặng lẽ theo dòng kể của thiếu niên, vẽ nên bức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-thuan-phuc-alpha-phan-dien/2906014/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.