🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong bóng tối, liệu con người có dễ dàng thành thật hơn?

 

Tịch Triệu chẳng rõ. Nhưng khi anh đáp gọn lỏn "Tra tài liệu", Lý Quyền Nhu không hóa thành quái vật mọc tám xúc tu hay hai cái đầu, cũng chẳng lôi cưa máy dính máu từ sau lưng để diễn phim kinh dị. Bà chỉ kéo một chiếc ghế từ bàn máy tính, như mọi buổi dạy học, nghiêm nghị đối diện anh.

 

"Ta từng có một đứa con."

 

– Giọng điệu chẳng khác gì khi bà phê bình "Công thức này tính sai rồi".

 

Lâu lắm sau này, Tịch Triệu vẫn không hiểu tại sao buổi nói chuyện ấy xảy ra. Lý Quyền Nhu chẳng phải người yếu đuối. Bà có tâm hồn và trái tim cứng cỏi, đủ để một mình bước đi trên con đường tối tăm đầy gai góc này.

 

So với các anh chị được gia đình sắp đặt từ nhỏ, Lý Quyền Nhu tự nhận mình là kẻ dị biệt. Thời trẻ, bà ngông cuồng, thử mọi con đường nổi loạn và đều đạt thành tựu. Nhưng chỉ cần nhắc đến gia thế, người đời lại nhẹ nhàng gán mọi thành công của bà cho "cô ấy có một người cha giỏi".

 

Lý Quyền Nhu không cam lòng. Bà lao vào học thuật. Người cha có cả đội bóng con cái chính thất lẫn ngoài giá thú cảm thấy chuyện này thật nực cười. Hai người thương lượng, chi tiết chẳng ai rõ, nhưng khi bà đồng ý kết hôn và sinh con, người cha mê tái lập chế độ phong kiến như hoàn thành một "mục tiêu nuôi dạy vĩ đại", vung tay để bà đuổi theo cái gọi là "giá trị".

 

Bà thông minh, đầy tham vọng. Nhưng trong giới hội tụ những thiên tài hàng đầu, người thông minh chẳng bao giờ thiếu. Bà thắc mắc, khó hiểu. Rõ ràng đã đạt nhiều thành quả đáng kinh ngạc, sao bà vẫn thiếu chút "tài năng" để tạo ra bước đột phá?

 

Một ngày, nhìn thấy sợi tóc bạc chói mắt bên thái dương trong gương, đứa con được tòa giao cho rụt rè gọi "mẹ", một luồng khí lạnh xộc vào tim Lý Quyền Nhu. Bà nhận ra tuổi trẻ đã trôi qua, linh khí năm nào bị mài mòn bởi phiền não và lòng đố kỵ. Đỉnh cao cuộc đời, dường như đã ở ngay trước mắt.

 

Lý Quyền Nhu không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm. Thế là "phương pháp giáo dục cao cấp" ra đời. Bà hướng ánh nhìn vào đứa con của mình.

 

Đứa trẻ ấy là quả ngọt bà tự tay gieo, cũng là "thiên tài" đầu tiên bà muốn bồi dưỡng. Bà muốn nó trở thành huy chương, chứng minh giá trị độc nhất của mình.

 

Bà kiên nhẫn giảng giải, soạn bài tập riêng, áp dụng luyện tập cường độ cao. Dù đứa trẻ thông minh hơn nhiều bạn cùng lứa, chăm chỉ hoàn thành mọi bài tập, tiến bộ vẫn xa vời so với kỳ vọng của bà.

 

Lý Quyền Nhu lo lắng. Bà liên tục chỉnh sửa giáo trình, giám sát chặt chẽ cuộc sống hằng ngày của con, sợ nó hình thành thói quen xấu ảnh hưởng việc học. Một lần dự hội thảo học thuật, về nhà thì bị người chồng say xỉn cũ chặn đường quấy nhiễu.

 

Hắn mắng cuộc hôn nhân như trò đùa khiến hắn mất mặt, đòi cướp con. Hai người tranh cãi, thậm chí động tay. Đứa trẻ nhút nhát cố chen vào can ngăn, nhưng chẳng biết bị ai vô tình xô ngã.

 

Bịch—

 

Một tiếng va đầu vào bàn trà vang lên. Đứa trẻ nằm trong vũng máu, dần ngừng thở.

 

Chẳng ai biết Lý Quyền Nhu lúc ấy nghĩ gì, cũng chẳng rõ sao bà không đính chính lời vu khống "con trai tự sát" từ người chồng cũ. Khi bà tái xuất trước công chúng, tóc đen đã bạc trắng. Phóng viên hỏi bà có từ bỏ "phương pháp giáo dục cao cấp" không, dưới ánh đèn flash, hai nếp nhăn như dao khắc trên má bà khẽ run.

 

Bà chậm rãi đáp: Không.

 

...

"Ta điên rồi sao?"

 

Dù cố ngồi thẳng, bóng dáng bà trong bóng tối vẫn lộ vẻ còng lưng. Tịch Triệu không thấy rõ biểu cảm, chỉ nghe giọng bà căng thẳng kìm nén.

 

"Ai biết được..." Ánh mắt bà dán lên mặt anh. "Con thông minh hơn con ta. Thứ nó mất một tháng mới học, con chỉ cần một tuần... Vì con có tài năng vượt trội? Hay giáo trình cải tiến của ta dễ hiểu hơn? Có lẽ ta không nên trò chuyện ngoài học thuật với nó, lẽ ra nên trò chuyện về... Những ý nghĩ thừa thãi chỉ phá hủy sự thuần khiết của nó. Nó bị hủy hoại như vậy... Con và nó có chút giống nhau, đều ít nói, luôn lặng lẽ ở một mình..."

 

Giọng bà rối loạn, như chìm vào ác mộng, logic bị quái vật gặm nhấm, hiện thực mờ mịt. Trước khi bà run rẩy gọi một cái tên lạ, Tịch Triệu lên tiếng, cắt ngang vòng xoáy đen tối đang lao tới.

 

"Thầy," giọng anh bình tĩnh, đôi mắt đen như được đêm rửa sạch, "tôi không phải con thầy."

 

Im lặng chết chóc kéo dài, rồi bà khẽ cười – lần đầu Tịch Triệu nghe Lý Quyền Nhu cười, ngắn ngủi như ảo giác.

 

Bà hoàn toàn bình tĩnh lại: "Con có đôi mắt nhìn thấu lòng người."

 

Bà đứng dậy, gạt bỏ mọi chuyện hôm nay, lạnh nhạt nói: "Ta sẽ nuôi con đến trưởng thành. Trước đó, con chỉ cần học theo sắp xếp của ta. Sau khi trưởng thành, ta không can thiệp bất kỳ lựa chọn nào của con."

 

– Vì "phương pháp giáo dục cao cấp" vốn chỉ áp dụng cho trẻ chưa thành niên.

 

Ánh sáng lay động, cậu bé mười hai, mười ba tuổi lại hỏi Tịch Triệu đang trầm tư dưới đèn: Lúc ấy, cậu nghĩ gì?

 

Tịch Triệu im lặng. Cậu bé năm xưa thay anh trả lời: Thật ra là hơi thất vọng, đúng không?

 

Không thể phủ nhận, Lý Quyền Nhu đưa anh ra khỏi vũng bùn, là người lớn thứ hai sau ông lão sống lâu dài bên anh. Bà dạy anh tri thức, lễ nghĩa, cách làm người. Có lẽ trong những khoảnh khắc yếu đuối, cậu bé ấy từng mơ mòng một điều nhỏ nhoi: Nếu bà thích mình hơn chút nữa thì sao?

 

Vậy nên, Tịch Triệu không rời đi. Nhưng từ ngày ấy, anh không nghĩ thế nữa.

 

Anh lặng lẽ học theo phương pháp của bà, dự thi, giành cúp, trở thành "học trò xuất sắc nhất của giáo sư Lý" trong mắt người đời, rồi ghi danh vào lớp thiếu niên do đại học G tổ chức.

 

"Muốn có gì, phải trả giá tương xứng."

 

"'Chân thành' là thứ vô dụng nhất trên đời."

 

"Cậu là cỗ máy lạnh lùng..."

 

...

Cứ thế trải qua những mùa xuân hạ thu đông nhạt nhẽo.

 

Sau một trận ốm nặng, thái độ Lý Quyền Nhu dịu đi. Tịch Triệu cảm nhận được ánh nhìn phức tạp bà dành cho mình.

 

– Bà hối hận? Hay cho rằng mình không đáp ứng hình tượng "thiên tài" bà mong muốn?

 

Những ý nghĩ thoáng qua như ánh sáng lướt trên mặt nước, nhưng Tịch Triệu đã học cách không đào sâu.

 

Năm anh mười bảy, sắp tốt nghiệp lớp thiếu niên, Lý Quyền Nhu nhập viện vì bệnh nặng. Người từng như đúc từ sắt giờ yếu ớt ngã xuống, má hóp, mắt đục, từng ngày giống hệt hình ảnh ông lão trước khi qua đời.

 

"Ở giai đoạn cuối của tiến hóa sao, nếu khối lượng đủ lớn, nó sẽ 'sụp đổ' khi nhiên liệu hạt nhân cạn kiệt. Các lực bên trong không còn chống nổi trọng lực khổng lồ, ngôi sao sụp vào trong, tạo thành hố đen - nơi lực hấp dẫn mạnh đến mức ánh sáng cũng không thoát ra. Tại trung tâm là 'điểm kỳ dị', nơi các định luật vật lý thông thường không còn đúng nữa. Thời gian dường như gần như dừng lại..." Bà nhìn vào hư không, nói về kết cục của mình. "Hố đen trong cơ thể ta bắt đầu sụp đổ rồi."

 

Tịch Triệu ngồi bên giường bệnh, mắt cúi thấp, lặng im.

 

Hoàng hôn tràn ngập tầm mắt, Lý Quyền Nhu hỏi: "Con chọn được học viện nào chưa?"

 

"Học viện Y."

 

Bà bắt đầu liệt kê các giáo sư ở học viện Y có thể giúp anh, bảo anh ghi nhớ cách liên lạc, tìm cơ hội đến thăm...

 

"Thầy không hỏi vì sao tôi chọn học viện Y?" Anh vẫn không ngẩng đầu. Rõ ràng theo thầy dạy, tôi hợp với Vật lý hoặc Toán học hơn.

 

Lý Quyền Nhu chỉ mệt mỏi nhắm mắt: "Con lớn rồi..."

 

Bác sĩ đến kiểm tra, khi rời đi, Tịch Triệu thấy bà lấy từ ngực một chiếc đồng hồ bỏ túi, chăm chú nhìn bức ảnh bên trong – bức ảnh duy nhất của đứa con đã mất.

 

Oxy trong phổi anh như bị tên trộm tàn nhẫn cướp đi.

 

...

Tình trạng Lý Quyền Nhu ngày càng tệ, thời gian tỉnh táo càng ít. Vị học giả từng nghiêm khắc bắt đầu lẩm bẩm đủ thứ, từ đề tài chưa hoàn thành, đồng nghiệp bà từng ghen tị, đến hai cái tên gắn bó nhất với đời bà.

 

"Bác sĩ nói giáo sư Lý có lẽ chỉ còn nửa tháng... Bà từ chối điều trị thêm và đã ký giấy hiến xác..."

 

Lời bác sĩ như vang từ dưới nước, mơ hồ, nặng nề. Là con nuôi của Lý Quyền Nhu, Tịch Triệu lặng lẽ hoàn thành mọi thủ tục. Ngày ký "giấy thông báo", anh đến một trường trung học gần khu ổ chuột, mặt không cảm xúc đánh ngã đám côn đồ bắt nạt học sinh, rồi cướp một chiếc xe máy lắp ráp lậu.

 

Cưỡi "cỗ xe tử thần" sắp tan rã, anh phóng dọc theo rìa thành phố, tiếng động cơ gầm vang, chẳng mục đích, chẳng điểm dừng, cho đến khi hết xăng bên bờ sông.

 

Hoàng hôn thiêu đốt, anh chống gối, muốn gào lên, muốn hét to, muốn dùng bất kỳ cách nào để xua đi những thứ quấn lấy tim. Nhưng đối diện mặt sông, hổn hển mãi, cổ họng vẫn khô khốc, ngọn lửa từ chân cháy rát vào tim.

 

Loa cửa hàng cũ ven đường phát một bài rock ít ai biết, giọng ca khàn đặc gào lên, mê hoặc, hỗn loạn, đau đớn.

 

You told me I'm part of a machine, should be strong as steel!

 

(Người bảo tôi là cỗ máy, phải cứng như thép!)

 

But why do I still have a heart made of flesh?

 

(Nhưng sao tôi vẫn có trái tim bằng máu thịt?)

 

– Sao tôi vẫn có trái tim bằng máu thịt?

 

...

Trước đồn cảnh sát, viên cảnh sát chuẩn bị tan ca thấy một đám côn đồ bị trói như bánh chưng, và một thiếu niên tóc đen ngồi trên bậc thang.

 

Rượu chẳng hợp với anh, chỉ một lon bia, vành tai đã đỏ rực. Cảnh sát vỗ vai, gương mặt non nớt ngẩng lên, đôi mắt đen dưới đèn đường lấp lánh ánh đêm, mờ ảo như sứ dễ vỡ.

 

Chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên.

 

Cảnh sát dịu giọng: "Này bạn nhỏ, cậu ổn chứ?"

 

Ánh mắt lạc tiêu điểm vài giây mới kết nối, thiếu niên lẩm bẩm: "Họ sắp chết rồi..."

 

"Nhưng tôi chưa sẵn sàng..."

 

Ông, chú chó, thầy...

 

Chưa bao giờ sẵn sàng đối mặt với những cái chết ấy.

 

Khi cơ thể lớn lên, khớp xương đau nhức âm ỉ, ai đó gọi đó là "nỗi đau trưởng thành", nghe vừa bi ai vừa u sầu.

 

Ngày lo tang lễ cho Lý Quyền Nhu, cậu bé nhỏ và nỗi đau trưởng thành dừng lại. Mọi ngây thơ và cảm xúc non nớt bị rút khỏi cơ thể. Tịch Triệu thay mình dự lễ trưởng thành của chính mình.

 

– Cuối cùng trở thành con người lý trí, chín chắn sau này.

 

...

"Thừa nhận đi, cậu luôn trốn tránh."

 

Cậu bé mười hai, mười ba tuổi nhảy lên ngồi mép bàn, đung đưa chân: "Sao cậu không muốn nói với cậu ta về 'tình thân' hay 'mẹ'? Vì đó là thứ cậu chưa từng thật sự có, và luôn mất đi."

 

Cậu bé với tay lấy bút, nhưng Tịch Triệu nhanh hơn.

 

Cậu bé nghiêng đầu, nhìn bản thân tương lai. Tịch Triệu cúi mắt, nhìn chính mình trong quá khứ.

 

"Nếu tôi không dám đối diện, cậu đã chẳng xuất hiện." Giọng anh bình thản: "Có lẽ trước đây tôi trốn tránh. Nhưng nếu tôi có thể kết nối lại với cậu, chẳng phải chứng minh tôi đã nhận ra sự hèn nhát đó sao?"

 

Cậu bé nhíu mày.

 

"Và tôi cũng đã nói với cậu ấy rồi," Tịch Triệu cười, "Rằng tôi sẽ mắc sai lầm, và giờ cũng đã biết buồn."

 

Che giấu cảm xúc như bịt mắt trước nỗi sợ, không thấy thì tưởng chẳng sợ. Nhưng khi dám nhìn thẳng vào nỗi đau, "nỗi sợ" hóa ra chẳng khó vượt qua.

 

"Tôi không thích cậu," cậu bé mặt lạnh đi. "Cũng chẳng hiểu sao cậu ta lại thích cậu."

 

"Tôi đang học cách chấp nhận nhóc," Tịch Triệu điềm tĩnh đáp trả, liếc thân hình nhỏ bé của chính mình, khinh khỉnh, "Nhóc con thì biết gì về cái thích của người lớn?"

 

Tịch Tiểu Triệu giận cứng người. Thiếu kinh nghiệm, cả độ đanh đá lẫn bình tĩnh đều thua xa phiên bản đại ma vương. Đôi mắt đen u u, vẻ mặt lạnh, giọng còn lạnh hơn.

 

"Tôi muốn thay thần phế liệu nguyền rủa cậu!"

 

"Tốt thôi," Tịch Triệu cười nhìn cậu bé dần biến mất. "Tôi cũng chẳng tin vị thần vớ vẩn đó."

 

"Tạm biệt, nhóc."

 

Bên tai chỉ còn tiếng mèo con giận dỗi hừ lạnh.

 

...

Hôm qua ngủ sớm, sáng nay trời còn tờ mờ, Lộ Kiêu đã tỉnh, dụi mắt xuống lầu, cơn ngái ngủ bị mùi thơm hấp dẫn.

 

Tịch Triệu vừa đặt thìa xuống, phía sau đã áp tới một cái đầu lông xù. Ai đó mắt chưa mở hết, ngửi ngửi khắp nơi, mơ màng ôm tay anh cọ cọ: "Thơm quá, cô làm bánh bao hả..."

 

Một tay đỡ cằm không để Lộ Kiêu ngã nhào vào nồi, Tịch Triệu véo má hắn xem xét. Vết sưng đã giảm nhiều, ngón tay cào cằm, hỏi: "Đánh răng chưa?"

 

Bị v**t v* sướng rơn, Lộ Kiêu suýt hóa cún, mơ màng định thơm anh một cái để chứng minh mình đánh răng nghiêm túc, nhưng bị đại ma vương vô tình đẩy ra.

 

"Đừng làm nũng, đánh răng rồi thì ngồi xuống ăn sáng."

 

Chú cún buồn, nhưng ngoan ngoãn ngồi, hai tay đặt ngoan trên bàn, chỉ thiếu cầm bảng "xin cho ăn".

 

Cô tối qua đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Bánh bao tròn đầy thơm lừng lên bàn, mắt Lộ Kiêu sáng rực, bản năng thú ăn thịt trỗi dậy – Bánh bao thịt! Thơm ngon bự chảng!

 

"Lần sau tôi giúp cô nhồi bánh bao nhé!"

 

Tịch Triệu liếc: "Cậu không ăn vụng là cô đã cảm ơn lắm rồi."

 

Một bát sứ thơm nức đặt lên bàn. Lộ Kiêu vừa phản bác mình không ngốc đến mức ăn bột sống, vừa mở nắp bát. Canh ngọt óng ánh bốc khói, lê trắng, táo đỏ tròn, vài lát gừng đều tăm tắp khiến kẻ OCD phải sướng rơn...

 

Đôi mắt hổ phách ngây ra nhìn thiếu niên tóc đen thong dong múc canh đối diện, mắt tròn xoe đầy ngốc nghếch.

 

"Bên tôi không uống trà lê gừng khi cảm, nhưng uống canh lê táo gừng," Tịch Triệu nói. "Hương vị chắc không tệ."

 

Dù sao anh cũng chọn công thức được like nhiều nhất trên mạng.

 

Khói trắng lượn lờ, làm mắt nóng ran. Mùa đông mà, phải uống một bát canh ngọt nóng hổi.

 

Giấc mơ lặp lại cuối cùng có kết thúc. Cánh cửa đồng rỉ sét "rầm" mở ra. Thiếu niên tóc đen ngồi bên bàn ăn, chờ chú cún tóc nâu chạy tới nếm hương vị trong mơ.

 

Lộ Kiêu nuốt một ngụm canh nóng.

 

"À, hóa ra là vị này..."

 

Tịch Triệu nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ, để cậu bạn Lộ cảm xúc dâng trào tự bình tĩnh. Hàng mi khép nhẹ, khóe môi cong lên: "Thật ra, hôm qua tôi nhớ đến một lá thư một người lớn để lại."

 

Lá thư Lý Quyền Nhu viết cho anh trước khi qua đời.

 

Trong thư, vị học giả đã gỡ bỏ lớp vỏ cứng rắn cả đời, nét chữ mềm mại, đảo lộn mọi ấn tượng của Tịch Triệu về bà.

 

Bà nói mình từng quá chấp nhất, sao phải dùng sự công nhận của người khác để chứng minh giá trị của mình? Những kiêu ngạo ngút trời chỉ là sự tự ti bà không dám thừa nhận.

 

Bà nói bà rất vui, mỗi lần Tịch Triệu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bà giao.

 

Bà nói bà từng rất đau, câu "Tôi không phải con thầy" như lời phán xét chung của Tịch Triệu và đứa con đã mất. 

 

"...Ta không đính chính những tin đồn, vì trong lòng ta tin mình đã hại chết nó."

 

【Tiểu Triệu, ta biết con sợ, sợ phải đối mặt với cái chết của ta.

 

Ta là một con người tệ hại, là một người mẹ càng tệ hơn, hại chết đứa con trai của mình, lại chẳng dám đáp lại kỳ vọng của con lúc nhỏ.

 

Sinh con chỉ là quá trình tự nhiên, bất kỳ ai có khả năng sinh sản cũng làm được. Nó không ban cho ai tài năng làm cha mẹ đặc biệt cả. Tiếc là ta đến cuối đời mới hiểu.

 

Trong vật lý có một định lý gọi là "Hồi quy Poincaré". Người sáng lập cho rằng vật chất trong vũ trụ là hữu hạn, cách sắp xếp cũng hữu hạn. Với một số hệ thống, chỉ cần đủ thời gian, mọi thứ sẽ trở về trạng thái gần giống ban đầu. Nói đơn giản, vạn vật chỉ là một vòng lặp dài. Những gì chúng ta trải qua, đã xảy ra vô số lần trong quá khứ, và sẽ lặp lại vô số lần trong tương lai.

 

Ta hèn nhát, chỉ mong ở lần tái lặp sau, hai ta sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn.

 

Nhưng có một sự thật, ta muốn khẳng định rõ ràng trong lần tái lặp này.

 

Con không cần là đứa con của ai cả, con chỉ là chính mình, độc nhất vô nhị.】

 

. . . 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.