"Anh cả, muộn rồi, lão Lâm và mọi người cần về nghỉ ngơi," Minh Thiên Kỳ cau mày.
"Không không," Minh Thiên Kiệt vung ngón tay, "Chính vì thời gian của mọi người quý giá, tôi mới chọn trò này để nhanh phân thắng bại. Minh đổng, sao không hạ cố thử một ván? Lão Lâm, ngài thấy sao?"
Từ khi bàn bài xuất hiện, ông cụ Lâm im lặng khác thường, xoa xoa ấn đường, nói: "Tôi già cả rồi, đầu óc không nhớ nổi. Mấy trò mới mẻ của tụi trẻ, nếu luật phức tạp quá thì tôi chịu, chẳng hiểu gì đâu."
Ý là ngầm đồng ý tham gia.
Minh Thiên Kỳ càng nhíu mày chặt hơn.
Ba người ngồi vào bàn bài, Lộ Kiêu ngừng nhai, tò mò hỏi: "Sao thầy Lâm lại đồng ý chơi vậy?"
Rõ ràng từ màn đấu đá trước đó, giáo sư Lâm nghiêng về Minh Thiên Kỳ, giờ lại "đổi phe" thế này?
Tịch Triệu chẳng ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua bộ bài trên bàn, cười khẽ: "Thầy Lâm của cậu láu cá lắm."
Con trai ông, Lâm Linh, là một gã cuồng Y học bị giới quyền lực e ngại, sáng lập tổ chức Gift đến giờ vẫn gây rối liên miên. Vậy mà giáo sư Lâm vẫn được các đại lão kính nể gọi "lão Lâm". Ai dám bảo ông là lão già chỉ biết cắm đầu nghiên cứu thì đúng là coi thường danh hiệu "Trưởng ban nghiên cứu CBM".
Vừa rồi Tịch Triệu không hoàn toàn thờ ơ với cuộc nói chuyện của họ. Minh Thiên Kiệt đột nhiên ra chiêu, biết ông cụ nghiêng về Minh Thiên Kỳ, nên ông cụ không thể đắc tội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-thuan-phuc-alpha-phan-dien/2906035/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.