Chuyện "cầu hôn" vốn không phải điều Lộ Kiêu cố tình nghĩ tới, nhưng khi hai chữ này lướt qua đầu, phản ứng đầu tiên của hắn không phải "giật mình", mà là "À, đúng rồi, mình với anh ấy có thể kết hôn kia mà."
Mọi thứ tự nhiên, thuận lý thành chương.
Hôm đó, hắn đang dẫn đội truy bắt một đám tội phạm bị truy nã, định vượt rừng biên giới để trốn ra nước ngoài. Lộ Kiêu rượt ba ngày ba đêm, cuối cùng chặn được chúng gần đường biên.
Nhiệm vụ không quá khó. Nhưng khi chuẩn bị còng tay tên cầm đầu, Lộ Kiêu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn lao tới, một tay kéo đồng đội đang vô tư ra, tay kia giương súng bắn trúng tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối. Chim rừng hoảng loạn bay tán loạn, đội đặc nhiệm mới nhận ra đám tội phạm này còn một tên đồng lõa tiếp ứng.
Sau khi thu đội, đồng đội được cứu cảm ơn rối rít.
Sau khi rút quân, đồng đội được cứu cảm kích rối rít: "Sếp, chẳng biết nói gì hơn, nếu không có cậu, chiếc nhẫn tôi mới mua chắc chẳng có cơ hội đưa ra. Cưới xong, cậu nhất định phải đến uống ly rượu mừng nhé!"
"Anh sắp cưới à?" Lộ Kiêu hơi bất ngờ.
Người đồng đội này chuyển từ đội khác sang, lớn hơn Lộ Kiêu kha khá, ban đầu còn không phục 'thằng nhóc' này làm đội trưởng. Qua vụ này, anh ta đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục quân hàm thiếu tá của Lộ Kiêu.
Anh ta kể đã quen bạn gái nhiều năm, định sau nhiệm vụ này về quê làm đám cưới. Nếu phát súng đó không được Lộ Kiêu kịp kéo ra, không chết cũng tàn phế.
Đội đặc nhiệm toàn tinh anh, năng lực xuất sắc, nhưng cũng phải đối mặt với vô vàn rủi ro. Thấy không khí hơi nặng nề, đồng đội khác vội đùa vui an ủi, rồi nhanh chóng kéo chủ đề về đám cưới của anh chàng.
Nhắc đến người thương, gã alpha cao to bỗng ngại ngùng, gãi gáy khoe ảnh bạn gái, bị đám lính tráng trêu đến đỏ mặt.
Đến giờ Lộ Kiêu vẫn chẳng rõ lúc đó mình nghĩ gì, hay chẳng nghĩ gì cả. Có lẽ chỉ là xúc động của bản năng, hắn vô thức hỏi đồng đội một câu: "Cầu hôn thì thường phải chuẩn bị gì?"
Tĩnh lặng.
Cả đội im phăng phắc, nhìn nhau, rồi bùng nổ phấn khích.
"Trời ơi, đại ca, cuối cùng anh cũng cưới giáo sư Tịch rồi hả?!"
"Aaaa! Xong rồi, tôi lại tin vào tình yêu nữa rồi!"
"Định ngày chưa? Địa điểm đâu? Cho tụi tui làm phù rể nha? Tụi tui sẽ làm đội phù rể ngầu bá cháy nhất luôn!"
Bị vây giữa lằn ranh, Lộ Kiêu ngơ ngác. Hắn với Tịch Triệu yêu nhau gần chục năm rồi, cưới nhau chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Có cần kích động thế không?
Thật ra đây là một góc nhìn sai lệch.
Giáo sư Tịch là đối tượng được bảo vệ trọng điểm, thiếu tá Lộ lập nhiều chiến công, hai người luôn thu hút mọi ánh nhìn, nhưng cũng chẳng bao giờ giấu giếm mối quan hệ thân mật này.
Nói đến đây, Lộ Kiêu phải cảm thán sự điềm tĩnh siêu phàm của đại ma vương nhà mình.
Ở nhà, rảnh rỗi thì cùng đi siêu thị. Gặp người quen, Lộ Kiêu còn cố giữ vẻ "chính trực của thiếu tá", lén nhét túi khoai tây chiên về kệ. Liếc sang, Tịch Triệu gật đầu chào xong, rất tự nhiên ném một chai dầu gội vào giỏ.
Lộ Kiêu: ...
— Mà lại còn loại bạc hà siêu the.
Tịch Triệu: "Chẳng phải em tìm review bảo muốn thử sao?"
Kẻ thường xuyên bị "làm" thành bánh su kem trong mùi bạc hà mát lạnh đỏ mặt tía tai.
Theo lời giáo sư Tịch, hai người ở bên nhau chẳng vi phạm luật, cũng không trái đạo đức, có gì phải che che giấu giấu? Lộ Kiêu cũng nghĩ thế.
Nhưng phải thừa nhận, dù xã hội giờ cởi mở, hai alpha yêu nhau vẫn không được số đông nhìn nhận tích cực. Bản năng bài xích đồng giới của alpha, thiếu an ủi tin tức tố trong kỳ mẫn cảm... Lịch sử không phải không có cặp đôi AA, nhưng ở vị trí cao mà đi cùng nhau cả đời thì hiếm đến đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi được đồng đội "phổ cập", Lộ Kiêu mới biết nhiều người lén cá cược khi nào hai người chia tay, thậm chí còn đồn đại rằng sau lưng họ chắc chắn có "giao dịch lợi ích" gì đó...
"Giao dịch lợi ích" gì chứ?
Hắn nghịch ngợm xong chủ động đeo đuôi cún, để đại ma vương mềm lòng bớt phạt vài cái à?
Lộ Kiêu bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.
Trên chuyến bay từ Kinh thành đến thành phố Phong, Tịch Triệu rời mắt khỏi cảnh trời cao. "Cười gì thế?"
Lắc đầu, Lộ Kiêu giả vờ tủi thân: "Anh ơi, kỳ mẫn cảm của em phiền lắm sao?"
Hai người trải qua kỳ mẫn cảm chung không trăm thì chắc cũng bảy mươi lần rồi nhỉ? Dù không rõ đường dây thần kinh kỳ lạ của Lộ Kiêu lại trượt đi đâu, Tịch Triệu vẫn nghiêm túc suy nghĩ: "Không phiền, chỉ là em dính người hơn."
Alpha ở kỳ mẫn cảm nhạy cảm bất thường, bất an, dễ nổi giận, cực kỳ phụ thuộc vào bạn đời.
Lộ Kiêu đã ngoan lắm rồi, không khóc không quậy, chỉ một lòng muốn biến thành món phụ kiện bám chặt lên người Tịch Triệu. Hễ anh thoát ra là hắn co mình lại, lặng lẽ cosplay cây nấm u sầu nhất thế gian.
Có lần Tịch Triệu đang viết báo cáo, liếc thấy cái đầu tóc nâu cọ cọ bên eo, bất đắc dĩ thở dài: "Nhất định phải ở cạnh tôi sao?"
Gật đầu, mắt hổ phách chớp chớp.
"Thôi được."
Nói rồi, Tịch Triệu tháo kính không độ.
Bùm.
Lộ Kiêu ngây ra nhìn nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt anh, mông chợt mát lạnh, cả người bị bế ngồi vào lòng.
"Vậy ở cùng nhau đi."
Tiếng gõ phím không ngừng, Lộ Kiêu bị hành động ấy làm thần trí điên đảo.
Vậy mà Tịch Triệu vẫn viết báo cáo không chút xao nhãng, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ. Đến đoạn cần cân nhắc, anh dừng lại, một tay lăn chuột, tay kia kéo Lộ Kiêu cùng sờ lên khối cơ bụng nổi rõ.
Nhấn mạnh, trong tiếng r*n r*, tiếp tục đẩy sâu.
Tin tức tố quấn chặt lấy nhau.
Nằm bò trên bàn thở hổn hển, Lộ Kiêu tìm lại chút lý trí, cứng miệng: "Giáo... giáo sư Tịch... Ư... học trò của anh... có biết anh trong lúc viết báo cáo... làm gì không..."
Tịch Triệu áo sơ mi còn chẳng cởi, màn hình máy tính phản chiếu vẻ điềm tĩnh, đúng chuẩn "ôn văn nhã nhặn". Anh cong môi: "Thiếu tá Lộ, đội của em có biết em khóc dữ thế không?"
Còn đến kỳ mẫn cảm của Tịch Triệu...
Yêu mị chúng sinh, đại ma vương giáng lâm.
Lộ Kiêu chỉ biết tự nguyền rủa cái thân đã biết nguy hiểm còn lao vào.
Còn hơn cả "chẳng ra gì".
...
Những hình ảnh "đầy mosaic" lướt qua, Lộ Kiêu ho khan, định phản bác "Cũng đâu dính người thế", thì bị bàn tay xoa đầu.
Vuốt phẳng lọn tóc vểnh lên, Tịch Triệu cười khẽ: "Nhưng tôi không ngại."
Thình thịch.
Tim lại bị đâm một phát.
Nóng ran, lại hơi căng phồng.
Lộ Kiêu nghĩ, "cầu hôn" cần lý do đặc biệt sao?
Bản thân Tịch Triệu đã là lý do lớn nhất của hắn.
...
...
Tháng Bảy ở thành phố Phong bị tiếng ve chiếm lĩnh. Về biệt thự Đồng Hoa, Hạ Dật Thanh mở cửa đón họ.
Nghe tiếng cười nói, Tịch Cảnh Thần từ bếp thò nửa người ra, tâm trạng phấn khởi vung cái xẻng: "Ô, hai vị đại bận rộn cuối cùng cũng chịu về thăm ông bố già đáng thương này rồi hả?"
Tịch Triệu rót ly trà, liếc chiếc tạp dề hoa văn gấu con sặc sỡ, trêu: "Nhưng con thấy cuộc sống của ngài cũng đầy màu sắc lắm mà."
Tịch Cảnh Thần cười mắng "hai thằng nhóc ranh".
"Chú Trương" xưa kia thích nấu ăn. Sau khi thượng tướng Tịch dần rút lui, có nhiều thời gian trau dồi tài bếp núc. Đến tổng tài Hạ bận rộn cũng bị nuôi đến hồng hào. Lần này hai đứa nhỏ về, Tịch Cảnh Thần tung hết tuyệt chiêu, một bàn món ngon khiến Lộ Kiêu xuýt xoa đòi học lỏm công thức.
Hạ Dật Thanh đỡ trán: "Tiểu Lộ, đừng tâng bốc ông ấy, khen xong ông ấy càng hăng máu quậy. Giờ cả Đồng Hoa ai chưa ăn món ông ấy gửi? Điểm nhấn đây, món do chính tay thiếu gia Trương Cửu, hay nói đúng hơn là Tịch thượng tướng làm, vài nhà nhát gan nhận hộp cơm mà tay run cầm cập, đêm về chắc lo ngay ngáy không biết mình làm gì 'sai trái'."
— Chẳng khác gì tử thần gõ cửa đòi mạng.
Tịch Cảnh Thần bất mãn: "Món ngon thì phải chia sẻ chứ! Nếu không sao Tiểu Lộ cũng thích nấu? Còn mang đến Đại học Y khoe, nghe nói ở thành Phong người ta đồn tay nghề người nhà giáo sư Tịch giỏi lắm, mấy ngày nấu không trùng món nào. Ồ, tôi hiểu rồi, Hạ tổng ghen vì tôi ít qua Helan chứ gì?"
Tai Hạ tổng đỏ lên, thiếu tá Lộ tung hoành quân đội cũng không chịu nổi lời trêu chọc thiếu đứng đắn của vị phụ huynh họ Tịch. Hai đôi mắt đồng lòng nhìn người lớn đáng tin nhất nhà.
Tịch Triệu khẽ cười, gắp miếng cá cho Tịch Cảnh Thần: "Ngài không ăn, đồ nguội hết bây giờ."
Tịch Cảnh Thần nhìn miếng cá đầy xương trong bát—ăn thì dễ mắc xương, không ăn thì là 'con trai' gắp.
Tịch Cảnh Thần thế là im re.
Bữa ăn này, ma vương toàn thắng.
Dưới bàn, một chú mèo xám "meo meo" cọ tới. Tịch Triệu cười khẽ, gắp cho nó miếng cá – phần ít xương nhất.
Tịch Cảnh Thần ôm ngực: "Đồ vô lương tâm, bình thường ai nuôi mày hả? Nó về là chỉ biết quấn nó."
Mèo nhỏ: Meo meo~
Kệ, kệ, cứ cọ tiếp~
Cọ Tịch Triệu xong lại cọ Lộ Kiêu.
Chú mèo xám chính là "Tiểu Thất" được cứu ở trường năm nào. Sau khi tốt nghiệp, hai người chính thức nhận nuôi nó, còn mang về Kinh thành nuôi một thời gian. Nhưng sau này Tịch Triệu bận nghiên cứu bí mật, Lộ Kiêu liên tục đi nhiệm vụ, đành gửi về thành phố Phong nhờ hai vị phụ huynh chăm sóc.
"Để xem nào, Tiểu Thất nhà ta có mập thêm không?"
Lộ Kiêu đặt đũa, ôm mèo vào lòng. Nghe Tịch Cảnh Thần phàn nàn, hiếm hoi cãi lại: "Chú Tịch, không được đâu, Tiểu Thất ngoan thế, sao quên hai bố nó chứ? Nói đi nào, nhóc yêu hai bố nhất đúng không?"
Tiểu Thất nghiêng đầu, móng nở hoa: Meo!
Cả bàn cười rộ lên.
...
Sau bữa, trò chuyện không tránh khỏi hỏi về lịch trình lần này.
"Con xin nghỉ một tuần, sẽ đi dạo quanh thành phố Phong, cũng đủ để đi vài điểm gần đây," Tịch Triệu ngừng một lát, "nhưng ngày mai bọn con sẽ đến trang viên họ Lộ thăm bác trai bác gái trước."
Lộ Kiêu ngồi dưới thảm đùa mèo, "ừm" một tiếng, chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Hai vị phụ huynh Tịch, Hạ liếc nhau, không nói thêm.
Người ta hay bảo "máu mủ tình thâm", như thể tình thân từ huyết thống là thứ bền vững nhất, dù tổn thương thế nào, một câu "là người nhà" cũng đủ hóa giải viên mãn.
Nhưng không phải vậy.
Mọi tình cảm đều bị "tổn thương" bào mòn, từng chút một, ngày qua ngày, đến khi chỉ còn lễ phép và xa cách.
So với biệt thự Đồng Hoa, trang viên Lộ gia lạnh lẽo hơn nhiều.
Đưa quà cho quản gia, Tịch Triệu và Lộ Kiêu ngồi xuống sofa. Lâm Ngọc Ca vội rót nước, trong hai tiếng "cảm ơn" hơi xa cách, ngón tay bà cứng lại, rồi lặng lẽ ngồi cạnh Lộ Vân Thâm đang im lặng, chỉnh lại trang phục được chuẩn bị kỹ lưỡng, ngực như bị bông ướt chặn kín.
"Các con... ở Kinh thành vẫn ổn chứ?" Lộ Vân Thâm ngập ngừng mở lời.
Lộ Kiêu đáp.
Cứ thế, một bên hỏi, một bên trả lời, chẳng giống "trò chuyện gia đình" mà giống như cuộc đối đáp bắt buộc giữa trưởng bối và hậu bối theo khuôn phép thế tục, tóm lại là "không cần lo, con ổn lắm".
Từ nhiều năm trước, khi sự thật bị Đồ Tể phanh phui, cả ba người nhà họ Lộ hiểu rằng giữa họ đã có một vết nứt không thể hàn gắn. Vết thương thời thơ ấu phai đi theo thời gian, Lộ Kiêu không đến mức cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Lộ, nhưng ngoài lần Tịch Triệu bị bắt cóc cần mượn thế lực hai nhà Lộ – Lâm, và vài lần thăm hỏi lễ tết, hắn không ở lại trang viên lấy một ngày.
Tề Lãng Thanh dưỡng thương một năm, tỉnh lại sau vết thương súng, nhìn cặp vợ chồng Lộ ngay cả quan tâm cũng khó khăn, lặng lẽ đi nước ngoài, có lẽ cả đời không về. Trang viên rộng lớn giờ chỉ còn nỗi cô đơn bầu bạn với hai vị chủ nhân cao quý.
Gần trưa, Lộ Kiêu đứng dậy chào hai người, cùng Tịch Triệu bước ra cửa. Phía sau vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, bất lực.
Lâm Ngọc Ca bám khung cửa, tóc tai được chải chuốt kỹ lưỡng giờ rối bù, giọng nghẹn ngào: "Diêu Diêu, con không ở lại... ngủ một đêm sao?" Đôi mắt hổ phách giống Lộ Kiêu đỏ hoe. "Phòng con mẹ chuẩn bị cả rồi..."
Lộ Kiêu quay lại, cười:
Lộ Kiêu quay lại, cười nhẹ: "Thôi ạ, mai bọn con còn lịch trình. Phu nhân vào nhà đi."
Không oán hận, cũng chẳng lưu luyến.Càng không còn tiếng "mẹ".
...
Xe đậu ngoài cổng, từ biệt thự chính ra cổng chỉ có thể đi bộ.
Trang viên họ Lộ thuê những người làm vườn hàng đầu, hai bên lối đi trồng toàn hoa quý nở rộ đúng mùa. Gió thổi qua, cánh hoa rơi lả tả.
Hít thở mùi đất trời hòa quyện với hương hoa, Lộ Kiêu bất chợt nói: "Hồi nhỏ em thấy trang viên này đáng sợ lắm."
Tịch Triệu nghiêng đầu nhìn.
Ngại ngùng gãi tóc, Lộ Kiêu ra dấu chiều cao của một đứa trẻ: "Tại hồi đó em lùn xìu, mấy khóm hoa lại cao ngút, mỗi lần đi qua cứ tưởng chúng sẽ mọc cái mồm quái vật, 'ngoạm' một phát nuốt em luôn. Chạy thế nào cũng không thoát. Khụ, anh biết mà, trẻ con hay tưởng tượng, có thời gian em ngủ không dám tắt đèn..."
Đã thế nơi này rộng quá, người trong nhà lại quá xa lạ.
Người làm vườn cầm kéo to, người giúp việc im lặng, quản gia nhắc ăn bánh nhiều bụng sẽ hỏng, rồi những vị khách qua lại, luôn cười kỳ lạ và nói những điều kỳ quặc... Tất cả từng là cơn ác mộng ban đêm của cậu nhóc, Lộ Kiêu chỉ biết trốn trong phòng, chìm vào thế giới tưởng tượng an toàn mà đẹp đẽ.
"Anh, chắc anh sớm nhìn ra rồi, đúng không..." Hắn cười. "Em thật ra không bình thường lắm."
Tịch Triệu nhìn sâu vào mắt hổ phách, đáp không do dự: "Không có gì bất thường cả."
Đầu óc Lộ Kiêu kỳ lạ, thích tưởng tượng, hay lẩm bẩm về những nhân vật chibi ảo. Ở tuổi mười bảy mười tám, người ta gọi đó là 'trẻ trâu', 'trung nhị'. Nhưng nếu hành vi này bắt đầu từ năm sáu tuổi thì sao?
Năm sáu tuổi, bị Lộ Vân Thâm giận dữ nhốt trong phòng, để không bị cô đơn làm phát điên, cậu nhóc tưởng tượng ra một đám bạn sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương mình, cùng vượt qua những đêm dài.
Đừng quên, bạn học Lộ rất thông minh. Một ngày nọ, khi phát hiện đám "Tiểu Lộ chibi" hai đầu chào hỏi mình trong hiện thực, hắn lập tức hiểu ra – mình có lẽ bị bệnh.
Tôi chắc hẳn bị bệnh.
Nhưng hắn che giấu rất tốt, những "Tiểu Lộ chibi" đại diện cho sự bảo vệ cũng chẳng gây rắc rối. Cho đến một ngày, một "Tiểu Tịch" tóc đen xuất hiện trong vương quốc kỳ diệu ấy, "tưởng tượng" và "hiện thực" bắt đầu phân định ranh giới.
Tịch Triệu học Y, chỉ qua vài câu đã chẩn đoán Vũ Hoài Tư bị rối loạn hưng cảm. Sống bên nhau, sao anh không nhận ra điểm khác thường của Lộ Kiêu?
Nhưng anh không nghĩ điều đó đáng bị gọi là "kỳ quặc" hay "quái dị".
Như hôm Lộ Kiêu bị Lâm Ngọc Ca tát, nói "Lộ Tiểu Kiêu của em bị gió lớn thổi bay rồi", anh chỉ xoa đầu Lộ Kiêu, hỏi: "Có cần tôi đi nhặt chúng về không?"
Như lúc này, phủ nhận tiếng "bất thường", đôi mắt đen nhìn xuống, rõ ràng phản chiếu bóng dáng chàng trai tóc nâu và ánh sao từ dải ngân hà.
Anh nói: "Em chỉ đang bảo vệ chính mình."
Bị ánh sao lôi cuốn, Lộ Kiêu nghiêng người nắm tay áo Tịch Triệu.
Tịch Triệu cũng dừng bước, đáp lại sự dẫn dắt.
Ra khỏi cổng trang viên, họ nhìn nhau, tiến gần, trao một nụ hôn dài vĩnh cửu.
Mưa hoa đầy trời.
Gió lướt qua tán lá trong nụ hôn, lặng lẽ buông một tiếng thở dài—
"Em đã trốn thoát."
...
"Anh ơi, mai chúng ta đến Lịch Tư Khắc Lâm dạo nhé?"
"Được."
Mười ngón đan chặt, nhịp tim hòa quyện.
Không còn bất kỳ nỗi sợ nào.
...
...
"Nếu thời gian quay ngược, bạn còn muốn ở bên người yêu hiện tại không?"
Đọc xong câu hỏi trên thẻ, Lộ Kiêu cạn lời: "Chẳng lẽ có ai trả lời 'không muốn' à?"
Chủ tiệm cười gượng: "Phải đảm bảo khách 100% nhận thưởng chứ."
Mấy năm qua, khu vực gần trường cũng đổi thay nhiều. Lịch Tư Khắc Lâm một phần cũng được xem như địa danh nổi tiếng của thành phố Phong, nên dù nghỉ hè, phố thương mại quanh đó vẫn nhộn nhịp. Tịch Triệu và Lộ Kiêu đúng lúc gặp tiệm mới khai trương, tham gia "thử thách ăn ý" để nhận quà bí mật.
Quả nhiên, cả hai đều viết "muốn".
"Tốt!" Chủ tiệm đấm tay. "Chúc mừng hai bạn là cặp đôi thứ một trăm hôm nay vượt qua thử thách, tôi xin tặng 'món quà bí ẩn của thần tình yêu'."
Nói rồi đưa mỗi người một tấm thiệp xinh xắn. Thẻ của Tịch Triệu vẽ một chiếc đồng hồ cát, ngoài ra trống trơn.
Không giải thích, chủ tiệm chỉ bảo họ cất kỹ quà, vui vẻ quay vào tiệm.
"Thần bí cái gì vậy chứ..." Lộ Kiêu nhíu mày lẩm bẩm, "Thôi, đi trường trước đã."
Đi vài bước, thấy Tịch Triệu vẫn trầm ngâm nhìn cửa tiệm, cái đầu tóc nâu nghiêng nghiêng: "Sao thế?"
"Không có gì."
Tịch Triệu bước theo.
Chỉ là...
Ánh mắt đen khẽ động, nghĩ đến một người có nhiều "nick phụ".
...
Hôm nay nắng đẹp, ngoài đám học sinh trung học đến tham quan, trước cổng Lịch Tư Khắc Lâm khá vắng vẻ. Lộ Kiêu bảo Tịch Triệu chờ dưới bóng cây, để hắn qua hỏi bảo vệ xem có vào trường bằng thẻ cựu học sinh được không. Nếu không được, họ đổi chỗ chơi, đỡ để Tịch Triệu đi vô ích.
Tịch Triệu gật đầu.
Bóng dáng người đàn ông tóc nâu lấp lánh dưới nắng, xa dần, như hòa vào cậu thiếu niên năm nào.
Mắt đen híp lại, nhìn Lộ Kiêu đến phòng bảo vệ gọi người. Bảo vệ thò đầu ra nói gì đó, Lộ Kiêu lấy thứ gì từ túi...
Sột soạt, lá cây cọ xát.
Trong cái tĩnh lặng nóng bỏng, âm thanh ấy rõ ràng đến lạ thường.
Tịch Triệu vô thức nhìn về phía tiếng động. Gió bất ngờ nổi lên, đám học sinh tham quan cũng kết thúc hành trình, ùn ùn kéo lên xe buýt, che kín tầm nhìn.
Người tan, gió lặng.
Tịch Triệu mở mắt, cổng trường cách đó mười mấy mét đã mở, nhưng Lộ Kiêu và bảo vệ vừa nói chuyện đã biến mất tăm.
Linh cảm khẽ động, anh cúi nhìn tấm thiệp. Chiếc đồng hồ cát trên thẻ như tan chảy dưới nắng, cát kết thành một dòng chữ tiếng Anh:
【Welcome to the past】
(Chào mừng đến với quá khứ)
Chủ tiệm bí ẩn, người yêu biến mất, dòng chữ kỳ lạ...
Nghĩ một lúc, Tịch Triệu cất thiệp, bước vào trường.
—Ừ, không tệ, không quên thêm mạo từ xác định.
...
Từ ngoài nhìn vào, trường vắng lặng, mang tông màu đen trắng. Nhưng khi Tịch Triệu bước vào, như viên đá rơi xuống mặt hồ, mọi âm thanh sắc màu bùng lên từ dưới chân anh, gợn sóng lan tỏa.
Nói cười, đi lại, đùa giỡn... Học sinh lướt qua khắp ngóc ngách, như ấn tượng đầu tiên Lịch Tư Khắc Lâm mang đến khi anh tỉnh dậy trong thế giới này.
"Quá khứ của trường" sao? Vậy anh sẽ mang thân phận gì để bước đi trong đoạn ký ức này...
"Khụ khụ."
Một tiếng ho cố ý vang bên tai. Tịch Triệu quay đầu, chẳng ngạc nhiên khi thấy một gương mặt quen – nhà văn Trì nổi tiếng vài hôm trước khoe trên mạng xã hội đang ký sách ở thành phố Cầm, lớp trưởng cool nhất lớp G, Trì Nam Tuyết.
Trì Nam Tuyết cười ôn hòa: "Cậu là Tịch Triệu, học sinh chuyển trường mới đúng không?"
Tịch Triệu: ...
Trước khi nụ cười giả tạo của bạn Trì vỡ vụn, Tịch Triệu gật đầu nhận thân phận.
"Ừ, là tôi."
Trì Nam Tuyết thở phào, cười tiếp: "Tớ là lớp trưởng lớp mới của cậu. Trước giờ học, tớ dẫn cậu đi dạo trường nhé."
Dù Tịch Triệu không nghĩ mình sẽ lạc trong ngôi trường đã thuộc làu, nhưng để tôn trọng công việc của bạn Trì, anh lặng lẽ đi theo.
"Lịch Tư Khắc Lâm chia làm bảy khối, khối một đến ba là cấp hai, khối bốn đến bảy là cấp ba. Lên cấp ba, mọi người sẽ học lớp huấn luyện quân sự theo giới tính ABO, alpha thường học ở thao trường và sân trong nhà..."
Trên sàn đấu thao trường, học sinh đang "đối kháng tin tức tố". Một người quấn băng hạn chế trên tay. Tịch Triệu dừng bước, chợt nhớ cũng tại nơi này, khi mọi người rời đi, cậu thiếu niên tóc nâu ngồi trên mép sàn, từng chữ từng câu, đuổi theo không buông.
—"Tịch Triệu, thật ra hôm nay người tao muốn chọn nhất là mày."
Họ đánh một trận, anh thắng áp đảo. Nhưng không thể phủ nhận, khi hơi thở nóng bỏng của cậu thiếu niên phả vào cổ, đôi mắt đen quả thực gợn sóng.
Khi đó anh nghĩ gì?
Cười khẽ, Tịch Triệu theo Trì Nam Tuyết rời đi.
—Thế giới này, có vẻ cũng không nhàm chán lắm.
"Chúng ta còn đến các điểm hợp tác huấn luyện dã ngoại để mở rộng tầm nhìn, học thêm kỹ năng. À, trùng hợp hôm nay trường có một 'người bạn đặc biệt' từ khu bảo tồn Tây Sơn đến giao lưu..."
Dưới nắng, một con sói Bạc Phong lông xám bạc nằm trên cỏ lười biếng vẫy đuôi. Nghe bước chân đến, tưởng nhân viên mang thịt, kiêu ngạo ngẩng cằm há miệng—
Tịch Triệu: ^_^
Ân Nhã: ...
Oa oa oa! (Sao lại là con người hai chân đáng sợ này QAQ!)
Anh ơi, em không nên ham tiền công mà đi công tác, oa oa em muốn về nhà!
Sói dưới mái hiên, phải cúi đầu. Ân Nhã kẹp đuôi, ấm ức để Tịch Triệu xoa đầu.
Mắt đen cong cong: "Lâu rồi không gặp."
Con sói thích làm nũng.
Ân Nhã: "Gâu~"
Nói ra, Tịch Triệu còn nợ nó lời cảm ơn. Nhờ Ân Nhã dẫn đường bằng mùi, anh mới vượt ánh trăng, giẫm cành khô, xuyên qua bụi rậm, cúi người tìm được chú cún của mình.
...
Còn nhiều nơi nữa.
Phòng mỹ thuật từng điều tra vụ án, giờ tranh trên tường toàn là bản phác thảo Lộ Kiêu lén vẽ – toàn bộ là bóng dáng Tịch Triệu trong từng khoảnh khắc.
Hội trường luyện kịch, đạo cụ dịp Tết được lôi từ kho ra, câu chuyện rồng và hoàng tử tiếp tục ở một không gian khác.
Phòng cách ly dưới mưa đêm, thư viện cùng ôn bài, sân lớn thi đấu...
Khi trải qua không nhận ra, giờ ngoảnh lại, họ đã để lại bao nhiêu kỷ niệm.
— Dĩ nhiên, nếu "diễn viên" trong mỗi cảnh không quen mặt đến vậy, Tịch Triệu chắc sẽ ít "tụt mood" hơn.
Đến một góc hành lang, Trì Nam Tuyết như nhớ ra gì đó, lấy từ túi một tấm bản đồ nhét vào tay Tịch Triệu: "Bạn học Tịch, tớ nhớ ra có việc quan trọng, phiền cậu tự đến chỗ này nhận đồng phục và sách mới nhé."
Đến nước này, Tịch Triệu không hỏi nhiều, theo bản đồ bước đi.
Lên lầu, rẽ góc, đi thẳng...
Đi một đoạn, anh nhận ra điểm đến không đánh dấu là đâu, cất bản đồ, không do dự bước về một hướng.
Dừng chân, nhấn tay nắm, anh đẩy cửa—
Phòng dụng cụ.
Ánh sáng chiếu sáng bụi trôi, trong không khí cũ kỹ, cậu thiếu niên tóc nâu mặc đồng phục quay đầu nhìn, cười ranh mãnh, ánh mắt như ngày hôm qua.
"Tôi từng có một cơn ác mộng tồi tệ..."
Tựa vào đệm xốp, Lộ Kiêu tiếp: "Cũng ở đây, tôi ngửi thấy thuốc lạ, tin tức tố mất kiểm soát, nhưng lần này không ai ngăn tôi, tôi dễ dàng lao ra cửa.
"Tôi chạy mãi trên hành lang, chẳng thấy điểm cuối. Có giọng nói bảo tôi không nên chạy, 'dừng lại' mới là số phận của tui. Tôi không nghe, dứt khoát trèo qua lan can nhảy xuống, mắt tối sầm, lại trở về điểm bắt đầu mất kiểm soát..."
Nhảy xuống hết lần này đến lần khác, lặp lại không ngừng, trong lòng luôn có một cảm giác kỳ lạ. Cho đến một vòng lặp, hắn ngoảnh lại nhìn căn phòng trống rỗng, cuối cùng hiểu ra điều gì sai sai—
Thế giới này không có Tịch Triệu.
Không có Tịch Triệu, không phải thế giới thật.
Ác mộng sụp đổ.
...
Đôi mắt hổ phách phản chiếu bóng dáng duy nhất, cũng là tương lai duy nhất của hắn. Lộ Kiêu từng chữ, vừa ngông cuồng như thiếu niên, vừa chín chắn như người lớn: "Tôi nghĩ mãi, rốt cuộc nên nói câu đó ở đâu? Nơi tỏ tình? Nơi giải quyết mọi chuyện? Hay một ngày bình thường nào đó? Rồi tôi nghĩ ra—"
Hắn cười:
"Chúng ta nếu đã bắt đầu từ đây, thì sao không ngay tại đây bước vào tương lai tốt đẹp hơn?"
【Nếu thời gian quay ngược, bạn còn muốn ở bên người yêu hiện tại không?】
Lộ Kiêu dĩ nhiên muốn. Nếu thật sự quay về hôm qua, hắn sẽ viết một khởi đầu tốt hơn, không lãng phí một giây, không bỏ lỡ một cơ hội.
Vậy nên, trong một dòng thời gian nào đó, gã đầu gấu ngỗ ngược gặp cậu học sinh mới chuyển đến, dùng tốc độ nhanh nhất lao đến trước mặt, lấy từ túi một chiếc nhẫn: "Tịch Triệu, đồng ý cưới tôi nhé?"
Ánh sáng lướt nhẹ, gió cũng trở nên dịu dàng.
Tất cả bạn bè tham gia "tái hiện ngày xưa" ùa đến, tay cầm hoa và bóng bay.
Tịch Triệu nhìn Lộ Kiêu quỳ một gối, tay nâng nhẫn trước mặt mình, bất chợt cong môi: "Vẫn chưa phát hiện ra sao?"
Kẻ đang tạo dáng nụ cười cứng đờ.
Lộ Kiêu: Hở?
Vẻ mặt ngơ ngác quá đáng thương, Tịch Triệu hất cằm chỉ chiếc nhẫn. Lộ Kiêu vội cầm lên—
Ủa, không đúng!
Hắn chẳng cần nhìn kỹ. Cỡ nhẫn này, hắn lén đo bao lần, cảm nhận cả ngàn lần, sai rồi!
Hình như là, hình như...
Nghiêm Lạc Lạc trong đám đông không nhìn nổi: "Lộ kiêu à, bỏ đi, cậu đấu không lại đại ma vương nhà cậu đâu."
Lộ Kiêu: "Hả???"
Bạn bè xung quanh cười nghiêng ngả.
Thực ra, ngay ngày thứ hai sau khi Lộ Kiêu lập nhóm lên kế hoạch "cầu hôn", Tịch Triệu đã chính xác lập một nhóm nhỏ.
【Z: Em ấy bắt đầu lên kế hoạch cầu hôn?】
Bạn bè: ...
Phát hiện nhanh quá vậy trời.
Nhưng sau đó Tịch Triệu không can thiệp thêm, như thể quên béng chuyện này. Đúng lúc ấy, "kế hoạch tái hiện hôm qua" đầy "thiên tài" của Lộ Kiêu ra lò. Nhìn kịch bản và lời thoại khiến người ta muốn "đào lỗ chui xuống", đám bạn 20+ gần 30+ thật sự không đủ can đảm mặc đồng phục để "ôn lại thanh xuân".
Nhưng, mấy người không thấy ý tưởng này lãng mạn sao?
Lộ Kiêu hào hứng.
Đám bạn vừa hứa ủng hộ hết mình: ...
Không tiện từ chối thẳng, họ lén lút vào nhóm khác, cố truyền tín hiệu đến ma vương: Tịch ca ơi! Khuyên Lộ Kiêu nhà cậu đi TAT! Làm trò nhập vai thực cảnh thế này cringe lắm luôn!
Ai ngờ nghe xong ý tưởng sơ bộ, Tịch Triệu cười.
Các người không thấy ý tưởng này khá đáng yêu sao?
Đám bạn bị lóa mắt: ...
Thôi, giải tán, giải tán.
Chẳng có gì để nói với hai người này nữa.
Mọi thứ sau đó vẫn theo kế hoạch của Lộ Kiêu, chỉ khác một điều – Tịch Triệu đổi chiếc nhẫn Lộ Kiêu chuẩn bị thành nhẫn anh chuẩn bị cho Lộ Kiêu.
Khi trò chuyện với giáo sư Wilson, Tịch Triệu hỏi, ngài nghĩ đến việc cưới vợ mình lúc nào?
Cuối buổi, chính anh cũng đã trả lời cho câu hỏi của mình: Năm Lộ Kiêu tốt nghiệp, anh vốn đã nghĩ đến chuyện này.
Vậy nên, bất kể thời gian, bất kể địa điểm.
Mọi kỳ vọng khi hắn vươn tay, anh sẽ không bao giờ để nó trống rỗng.
"Bạn học Lộ, về lời cầu hôn của em, câu trả lời của tôi là—"
Đối diện đôi mắt hổ phách ngây ngốc, Tịch Triệu đeo nhẫn cho Lộ Kiêu.
"Tôi đồng ý."
Rồi đặt một chiếc nhẫn khác vào lòng bàn tay Lộ Kiêu.
—Vị vua cao cao tại thượng ban cho hiệp sĩ trung thành nhất sự dịu dàng và yêu thương lớn nhất đời.
Tịch Triệu nói:
"Giờ, em có thể đeo nhẫn cho tôi."
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện liên quan đến chính văn đến đây kết thúc, chuyển sang các ngoại truyện khác~ Về hội chứng tưởng tượng bất thường của cún con Lộ, thật ra có bạn ở khu bình luận đã đoán ra (thật sự rất nhạy bén...). Với tôi, bạn học Tịch là điểm neo nối cún con Lộ với thế giới thật, còn sâu sắc hơn cả "cứu rỗi".
Cảnh cầu hôn cũng nghĩ nhiều phiên bản, cuối cùng quyết định dùng cách "truyện cổ tích người lớn" để thể hiện. Vì ý định ban đầu viết truyện này là muốn viết một câu chuyện vui vẻ, và hy vọng hai bé con của tôi mãi hạnh phúc trong thế giới của chúng! Truyện sẽ kết thúc, nhưng tôi tin chúng sống động trong một thế giới song song, hưởng hạnh phúc tuyệt vời nhất!
Chính văn của bạn Tịch và cún con Lộ xin chào tạm biệt~ Mọi người cũng phải luôn vui vẻ hạnh phúc nhé! Đây là lời chúc từ Triệu Triệu và Lulu!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.