•••
Bữa cơm trưa này Nữu Thư Thụy ăn đến cực kỳ khó chịu, quả thực là vị như nhai sáp. Từ lúc Kiều Khải đút cho cô xong liền giống như nghiện, bắt đầu trầm mê.
Nữu Thư Thụy nghiêng đầu né tránh hắn, lắc đầu nói:
"Không ăn, ăn không vô."
Kiều Khải lại không thuận theo ý cô, ngón tay gãi cằm cô, xem cô như bé mèo nhỏ, dỗ dành nói:
"Muỗng cuối cùng."
Hành động thân mật này làm cô có chút không thích ứng, do dự một lúc mới há miệng nuốt vào cái gọi là 'muỗng cuối cùng'.
Thấy cô ngoan như vậy, Kiều Khải trong lòng tê dại một mảnh, lại sờ đầu cô mới vừa lòng mà thu tay lại.
Nữu Thư Thụy biểu tình lại càng kém, không phải bởi vì thái độ của Kiều Khải quá mức thân mật, mà là hồng quang vẫn luôn loé lên, cư nhiên càng thêm mãnh liệt.
Trước mắt sự vật biến thành một mảnh mơ hồ, thính giác vào giờ phút này trở nên đặc biệt nhanh nhạy, trong lòng toát ra một cổ dự cảm không lành.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi càng ngày càng nhanh làm người nghe nôn nóng, bất an.
Có ai đó đứng ở trước mặt cô.
Cổ tay lập tức bị nắm chặt, cô cả người không chịu khống chế mà hướng bên trái đi.
Cô đột nhiên giương mắt, mặc dù có hồng quang chống đỡ, cũng dựa vào hơi thở của người này, liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.
Không đợi cô nói, tay phải liền bị Kiều Khải túm chặt, lôi kéo trở lại. Cũng may không quá dùng sức, chỉ là vẫn duy trì lực đạo đảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-di-san-cua-nhom-benh-kieu/36457/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.