Hắn nằm trong một căn phòng tối om, cơ thể lướt trên một làn sóng nhẹ dịu dàng đưa hắn đi. Xa xa, một vầng sáng độ lượng như đang chờ đợi hắn.
Một giọng nói cất lên. Có lẽ là của Abraham Chrikovitch. Nhưng xa hơn, sâu hơn.
"Mọi người có nghĩa vụ hoàn thành những nhiệm vụ cao cả nhất. Họ có thể gây dựng cuộc sống, tạo ra những cuộc sống khác hoặc giúp đỡ những kẻ khác xây dựng cuộc sống. Chúng ta không bao giờ sống cô độc. Cô đơn là một ảo giác. Tuyệt vọng là một trò lừa.
"Cô đơn là từ chối đến với kẻ khác. Tuyệt vọng là từ chối hy vọng. Và khi quyết định kết liễu đời mình, ngươi đưa ra một quyết định làm cho những người khác và cuộc sống khác mà trong đó nhà ngươi là một trong những yếu tố cấu thành bị liên luỵ. Ngươi đã phá huỷ ý nghĩa cuộc đời của chính mình và cả những cuộc sống đáng ra phải tạo dựng từ chính ngươi và cùng với ngươi. Ngươi có tiếc không Jeremy? Ngươi tiếc nó đến mức nào?"
Ánh sáng như đang tiến đến. Hoặc cũng có thể hắn đang di chuyển về phía ánh sáng.
Simon xuất hiện và tiến lại gần hắn. Jeremy có cảm giác đang trượt chầm chậm trên mặt đất. Nó cúi xuống rồi hôn lên trán bố.
Mắt Jeremy giờ nhìn không rõ. Hắn nghe thấy tiếng con trai nói rất nhỏ nhưng không tài nào nhìn được môi nó cử động.
"Con đã rất nhớ bố. Việc bố vắng mặt đã khiến cả cuộc đời con lúc nào cũng phải tỏ ra nỗ lực một cách điên rồ hòng quên được bố.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-chin-ngay/405871/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.