Tôn Lan Hoa mười hai tuổi xông vào, liếc xéo Tôn Phú Quý, hắn ta bĩu môi nhìn lại rồi lẳng lặng bỏ đi.
Không được ăn trứng nên Tôn Lan Hoa giận dữ lao đến trước mặt Tạ Ngọc Uyên, vung tay tát mạnh.
"Đồ rác rưởi giống hệt mẫu thân ngươi, sau này cũng là hạng kỹ nữ thôi."
Tạ Ngọc Uyên không tránh mà hứng trọn cái tát. Khuôn mặt trắng trẻo như sứ của nàng lập tức ửng đỏ, năm dấu ngón tay in rõ.
Nghe tiếng động, Tôn lão nương xông vào, đá một cái vào mông Tôn Lan Hoa.
"Thứ của nợ, mai đại bá ngươi về rồi, nếu để hắn thấy thì coi chừng hắn đánh chết ngươi đó!"
"Ôi, con quên mất!"
Tôn Lan Hoa lè lưỡi, nhổ nước bọt vào Tạ Ngọc Uyên rồi phủi bụi trên người, nhởn nhơ đi ra khỏi bếp.
Tôn lão nương quay sang, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên cúi đầu, giả bộ run rẩy: " Tổ mẫu, con sẽ không kể với cha đâu."
"Biết điều đấy."
Tôn lão nương gằn giọng: "Lau sạch nhà bếp."
"Vâng."
Tạ Ngọc Uyên cúi đầu ngoan ngoãn đáp.
Vừa dứt lời thì giọng Lưu Thị đã vang lên như tiếng lợn bị chọc tiết từ ngoài sân.
"Cái gì, chồng ta ị trong quần? Thả rắm! Giữa ban ngày ban mặt… Ơ kìa, sao ông về rồi?”
Nghe tin con trai về, Tôn lão nương chạy ra như gió lốc.
Tạ Ngọc Uyên từ từ ngẩng đầu, lấy trong bếp ra hai củ khoai nướng rồi cất vào tay áo mà chẳng màng nóng bỏng.
Khi đi qua sân, ánh mắt nàng lạnh lẽo lướt qua cửa phòng của Tôn Lão Nhị.
Hạt ba đậu đã được nghiền thành bột, chỉ bỏ vào bát của tên chó ghẻ ấy.
Cùng món ăn như nhau nên chẳng ai nghi ngờ nàng.
Nương mau dựng thẳng tai mà nghe cho rõ đi.
Người từng làm nhục nương, con sẽ khiến hắn phải chết!
...
Tạ Ngọc Uyên đã bỏ một liều lượng vừa đủ.
Cả ngày hôm ấy, Tôn Lão Nhị chỉ bận rộn chạy vào nhà xí.
Chiều đến lúc mặt trời lặn, hắn đã đi ngoài đến mức hốc hác, nằm bẹp dí trên giường, r*n r* yếu ớt như một con chó ốm.
Tôn lão nương hoảng sợ vội thắp ba nén nhang trong bếp, quỳ xuống lạy lia lịa.
Bà ta nghĩ, hôm qua mình bệnh, hôm nay lại đến lượt con trai, chẳng lẽ thực sự vì làm chuyện xấu quá nhiều nên bị ma quỷ ám sao?
Đêm ấy.
Tạ Ngọc Uyên ngủ một giấc an lành nhất từ khi trùng sinh, không mộng không mị.
Sáng hôm sau.
Vừa trời tờ mờ sáng, Tạ Ngọc Uyên lại chạy xuống chân đồi. Nhờ kinh nghiệm hôm qua, nàng nhanh chóng tìm thêm hai mươi mấy hạt ba đậu.
Thứ này vừa rẻ vừa hiệu quả, nàng phải giữ bên mình đề phòng bất trắc.
Về đến nhà thì thấy Lưu Thị đã ở trong bếp.
Hôm nay cha sẽ về, dù không thích nhưng bà ta cũng phải ra vẻ một chút.
Kiếp trước, Tạ Ngọc Uyên thường xúm vào giúp. Giờ thì nàng chỉ quăng cái giỏ trúc qua một bên, vào phòng chải đầu rồi thay áo cho nương.
Chẳng bao lâu sau.
Cao Thị ngồi yên lặng trong gian chính.
Da trắng như tuyết, tóc đen mượt, mắt như hồ thu, lông mày thanh thoát, vẻ đẹp đài các khiến ai nhìn cũng ngỡ bà là phu nhân của một gia đình quyền quý.
Mà cũng đúng thôi!
Nghĩ đến chuyện xưa, lòng Tạ Ngọc Uyên thắt lại, khóe mắt sắc lạnh nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.
"Nương, cha sắp về rồi."
Vừa nói dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
...
"Cha, nương, con về rồi."
"Lão đại về rồi, bữa sáng cũng dọn sẵn, con mau vào đi." Tôn lão nương cười đến híp cả mắt, nịnh nọt rõ rệt.
Người đàn ông cao lớn, thành thật mỉm cười: "Nương, con vừa đi suốt đêm về nên mặt mũi còn lấm lem, để con vào phòng rửa mặt rồi ra ngay."
Thấy con trai chui vào phòng, nét mặt Tôn lão nương lập tức tối sầm, nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ dỏng tai nghe trộm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.