Trên gương mặt Tạ Ngọc Uyên chỉ có một biểu cảm đơn giản: "Ta xứng đáng được ông chọn."
Trương lang trung sống nửa đời người, lần đầu gặp phải kẻ ngang ngạnh mà lại nói năng hợp tình hợp lý thế này, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
“Khụ… khụ…”
Lại có tiếng ho từ bên trong vọng ra.
Trương lang trung hơi rùng mình, mặt ông căng lại, cuối cùng nghiến răng nói ra hai chữ: “Được rồi.”
Tạ Ngọc Uyên hai tay nâng bộ ngân châm, đáp: “Lang trung, trả bạc cho ta.”
Trương lang trung bực bội ném miếng bạc, phẩy tay như đuổi ruồi: “Cút, cút, cút!”
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: “Lang trung, nói miệng không chắc chắn đâu, ông viết giấy cam kết đi.”
“Ngươi…”
Trương lang trung nhảy dựng lên, gân xanh nổi đầy đầu, viết mấy chữ nguệch ngoạc lên giấy rồi đập mạnh lên bàn.
Tạ Ngọc Uyên cầm tờ giấy, thấy mực còn chưa khô, bèn chu môi thổi nhẹ rồi cất kỹ vào ngực.
“Lang trung, hẹn ngày mai gặp lại.”
Vừa xoay người rời đi, nàng đã thấy tấm rèm bên trong khẽ lay động.
Một đôi mắt lạnh lùng, sâu thẳm chiếu thẳng vào mắt nàng.
Tim Tạ Ngọc Uyên chợt đập lung tung, vội vàng chạy nhanh, chỉ trong nháy mắt đã mất hút.
“Hư Hoài, ngươi trúng bẫy của nàng ta rồi.”
“Khụ… khụ… khụ…”
Trương Hư Hoài ho đến long phổi, nghiến răng tức tối gầm lên.
“Dù sao nhà ta cũng cần một nha hoàn làm việc nặng, mỗi tháng trả năm đồng, ta sẽ không để con tiểu yêu này được nhàn hạ đâu. À mà tiểu nha đầu đó tên là gì nhỉ?”
...
Tạ Ngọc Uyên chạy một mạch nửa dặm, thở hồng hộc rồi ngồi phịch xuống bờ ruộng.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, trong lòng vẫn còn lo sợ.
Đúng vậy.
Từ đầu, mục đích của nàng không phải là mua ngân châm, mà là trở thành người giúp việc cho Trương lang trung.
Quỷ thắt cổ từng dạy nàng cách dùng ngân châm, dạy cách xem bệnh, nhưng nàng mới sống đến mười sáu tuổi, đâu hiểu triệu chứng kiết lỵ, cảm lạnh hay thương hàn là gì... tất cả chỉ là lý thuyết suông.
Chỉ có thực hành mới cho ra kinh nghiệm thực sự.
Ngân châm không chỉ dùng để phòng kẻ xấu, mà còn có thể dùng để cứu người kiếm tiền. Chỉ khi có bạc, nàng mới có thể đưa cha và nương rời khỏi nơi này.
Kiếp trước, nàng trở lại Tạ gia vào mùa đông năm mười hai tuổi, cũng chính năm đó cha nàng qua đời.
Chỉ còn chưa đầy một năm nữa thôi.
Và trong bán kính hàng chục dặm quanh đây, chỉ có Trương lang trung là thầy thuốc. Nếu không nhờ ông, thì biết trông cậy vào ai?
Nhưng mà… đôi mắt lạnh lẽo ẩn sau tấm rèm đó… là ai?
Rõ ràng là ánh mắt của một nam nhân, và còn rất trẻ.
Kiếp trước, Trương lang trung là người cô độc, chưa bao giờ nghe nói ông có con trai.
Ngay khi đầu óc nàng còn đang quay cuồng suy nghĩ, thì lưng bị vỗ mạnh một cái.
“Tiểu tiện nhân, trốn ở đây lười biếng hả, mau về nấu cơm!”
Tạ Ngọc Uyên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tôn Lan Hoa: “Cha ta đang ở nhà, ngươi dám bảo ta làm việc, không sợ cha ngươi lột da ngươi à?”
Tôn Lan Hoa hếch mũi, tự đắc: “Hứ! Nương ta ngất rồi, cha ngươi có muốn lột da ta cũng phải bảo ngươi làm việc cho ta.”
Trong mắt Tạ Ngọc Uyên thoáng lên vẻ kinh ngạc.
“Nói thật cho ngươi biết, nương ta mang thai rồi. Khác với người nào đó, đến giờ vẫn chưa để lại cho Tôn gia chút máu mủ nào.”
Tạ Ngọc Uyên phủi bụi trên người, quay đầu đi.
Chẳng trách Tôn Lão Nhị mạo hiểm bị cha đánh chết cũng dám làm bậy với nương nàng, hóa ra là vì Lưu Thị không thể làm được nữa.
Kiếp trước, khi ấy nhà nàng đã bị đuổi khỏi Tôn gia, lo bôn ba tránh nạn đến nỗi không để ý đến chuyện Lưu Thị có thai hay không.
...
Về đến nhà.
Nàng thấy cha đang chẻ củi trước cửa, Lưu Thị thì ngồi phơi nắng, vắt chân lên, ung dung nhấm nháp đám hạt dưa chẳng biết moi từ đâu ra.
Tạ Ngọc Uyên lập tức hiểu ra.
Lưu Thị chờ cha nàng về mới ngất xỉu, chẳng khác nào muốn nhắn nhủ: “Ta đây đang có thai, quý giá lắm, từ nay việc nhà để con gái ngươi làm.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.