Về đến bếp, Cao Thị vẫn đang ngồi vá quần áo.
Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng lấy quần áo từ tay bà: "Nương, không cần làm nhanh vậy đâu, cẩn thận hại mắt."
Quần áo chỉ có vài món thôi, vá xong rồi nương sẽ phải về nhà. Nàng vẫn chưa nghĩ ra lý do nào khác để giữ nương lại.
Cao Thị nhìn nàng đờ đẫn, đột nhiên thốt lên: "Ông ấy… chưa về."
"Còn sớm mà nương, mười ngày nữa thôi, nương đừng lo, cha sẽ về mà."
Tạ Ngọc Uyên múc một ít cơm cháy, rưới thêm ít canh cải, trộn đều rồi đưa cho bà ăn.
"Nương ngoan nhé, đợi cha về, con sẽ bảo cha mua kẹo cho nương."
"Ồ!" Nghe đến kẹo, Cao Thị bật cười thích thú.
Tạ Ngọc Uyên xoa nhẹ tóc bà, rồi tiến đến bếp, múc một bát nước nóng, uống vài ngụm.
Ngày đầu tiên làm việc, nương đã ăn cơm của chủ nhà, nàng không muốn ăn thêm phần của mình nữa.
…
Trời tối.
Tạ Ngọc Uyên dìu Cao Thị trở về nhà.
Đi nửa đường, nàng cố ý ghé qua nhà Trần Hóa Lang, thấy cửa đóng im ỉm, cửa sổ tối om.
Chắc là huynh ấy đã mang hàng lên phố rồi.
Cao Thị không biết do trời tối hay nhìn thấy ngôi miếu đổ nát bên đường mà bất ngờ hoảng hốt.
"Nương, nương, đừng sợ, chúng ta về nhà ngay đây."
Tạ Ngọc Uyên vừa dỗ dành vừa dìu bà về.
Chưa tới Tôn gia, đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Tôn lão nương. Đứng nghe một lát, nàng hiểu ra đêm nay Tôn Lan Hoa đã làm cháo bị khê.
Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ: "Đáng đời!" rồi dẫn Cao Thị bước vào sân.
Bất ngờ, Tôn Lão Nhị từ trong đi ra.
Nàng vội kéo nương tránh qua một bên, nhưng Tôn Lão Nhị vừa thấy Cao Thị, chẳng những không nhường đường lại còn nhào tới.
Trong bóng tối, hắn bất ngờ thò tay vỗ mạnh vào mông Cao Thị.
Vốn đang bực, Cao Thị bị sờ một cái thì rất hoảng sợ, nhảy dựng lên, túm chặt lấy tóc của Tôn Lão Nhị, miệng phát ra tiếng "a a" giận dữ.
Tạ Ngọc Uyên vội ôm lấy bà: "Nương, nương, con là Ngọc Uyên đây, đừng sợ, đừng sợ, cha sắp về rồi, chúng ta về nhà."
Tôn Lão Nhị nhìn tình hình, cười khả ố: "A Uyên, để ta dỗ nương ngươi, bà ấy chắc nhớ nam nhân rồi."
Nhớ ông nội nhà ngươi ấy!
Tạ Ngọc Uyên trừng mắt nhìn hắn, kiên quyết kéo nương về phòng.
Tôn Lão Nhị tuy trong lòng thèm thuồng, nhưng thấy Cao Thị nổi điên lên thì cũng chẳng dám tiến tới.
Hắn đã từng thấy bà nổi điên, gặp ai cũng cắn, nếu không cắn rách một miếng thịt thì bà nhất quyết không buông.
Vừa vào phòng, Cao Thị lập tức trở nên yên tĩnh.
Tạ Ngọc Uyên dìu bà ngồi trên giường, bắt chước cha, xoa xoa bên này, bóp bóp bên kia cho bà.
Đến khi ánh đỏ trong mắt bà tan dần, nét mặt trở nên dịu dàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đi đun một ấm nước nóng, mang vào phòng cho Cao Thị rửa mặt rồi an ủi bà ngủ.
Chờ khi bà ngủ say.
Nàng khóa cửa cẩn thận, tắt đèn dầu, nằm xuống cạnh Cao Thị, mở to đôi mắt đen láy, hồi tưởng từng điều học được từ Trương lang trung hôm nay.
Hồi tưởng xong, bụng nàng réo lên vì đói. Lúc này nàng mới nhớ ra hôm nay mình chỉ ăn mỗi bữa sáng, bữa trưa và tối chỉ uống được vài ngụm nước nóng.
Đói đến không chịu nổi.
Tạ Ngọc Uyên lén lút mò ra bếp, vội vàng ăn hết chút cháo khê còn sót lại của Tôn gia.
Cháo đã nguội lạnh, ăn vào khiến răng nàng run lập cập.
Ăn xong trở về phòng, nàng rón rén đi được nửa đường thì cảm thấy máu trong người dồn lên đầu.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng đen đang lặng lẽ tiến gần đến phòng lớn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.