Tạ Ngọc Uyên lấy xà phòng ra ngoài, liếc nhìn về phía căn phòng phía đông một lần nữa.
Trên ghế tre đã có thêm vài cái bát trống.
Nàng nhanh chóng dọn dẹp, đặt ghế về chỗ cũ, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Công tử này là ma đói đầu thai à, sao ăn nhanh thế?"
Trong phòng.
Thiếu niên đứng bên cửa sổ, đôi tay khẽ run, đôi mắt đen như mực, bình lặng vô cùng.
…
Trương lang trung ăn sáng xong thì bệnh nhân lần lượt kéo đến khám.
Tạ Ngọc Uyên lo Cao Thị thấy người lạ sẽ phát bệnh, bèn dời bà vào gian bếp. Còn mình thì ở ngoài phụ giúp bưng trà rót nước.
Nàng vừa nhìn vừa nghe, lời Trương lang trung nói với bệnh nhân, những phương thuốc ông kê, nàng đều nhớ kỹ trong lòng.
Tôn lão nương bước vào thì thấy cảnh tượng ấy.
Trương lang trung nheo mắt, một tay vuốt râu, một tay bắt mạch, trông rất nghiêm trang.
Cạnh đó, Tạ Ngọc Uyên đang rót trà. Rót xong, nàng tiện tay mài chút mực, rồi cầm khăn lau bàn, quét dọn chỗ này, chỗ kia.
Tôn lão nương đột nhiên cảm thấy hơi e dè, không dám bước vào.
"Tổ mẫu đến rồi."
Tạ Ngọc Uyên đi ra đón, trên mặt nở nụ cười.
"Tổ mẫu đến tìm nương phải không? Nương ở trong bếp vá quần áo và chăn cho lang trung. Lang trung bảo tay nghề của nương giỏi nên muốn nhờ vá giúp mấy ngày."
Tôn lão nương vừa mở miệng, lại thấy lời đã bị tiểu nha đầu này chặn lại hết.
"Tổ mẫu đừng lo, con sẽ chăm sóc nương chu đáo. Lang trung là người tốt, chẳng để nương làm không công đâu, nhất định sẽ trả tiền công."
Nghe đến tiền, Tôn lão nương lập tức nở nụ cười.
"Ai đi tìm nương ngươi, ta chẳng qua là không yên tâm về ngươi, nhớ hầu hạ lang trung chu đáo, chịu khó tinh ý chút."
"Vậy Tổ mẫu thong thả về nhé, con không giữ người lại đâu, lang trung bên trong còn cần con giúp."
Nhìn bóng lưng nàng, lòng Tôn lão nương cảm thấy hơi chua chát, nghĩ bụng, ta nói là sẽ đi về hồi nào chứ?
Tạ Ngọc Uyên bước vào nhà, sắc mặt khẽ thay đổi.
Bà lão ấy đến thăm nương là giả, muốn kéo nương về là thật, may mà nàng đã chuẩn bị sẵn, nếu không…
Tiếng “ục ục” kêu vang lên.
Trương lang trung thản nhiên nhìn Tạ Ngọc Uyên, ý nhắc nhở: trời đã gần trưa, còn không mau đi nấu ăn, định để đói chết ta sao?
Tạ Ngọc Uyên lập tức đặt khăn xuống rồi vào bếp.
Không bao lâu, bữa cơm thơm phức đã được dọn lên bàn.
Ngửi thấy mùi thơm, Trương lang trung vội vàng tiễn bệnh nhân cuối cùng rồi tiến lại gần: một bát cải nấu thịt muối, một bát cơm trắng.
Tạ Ngọc Uyên nhìn ông rồi nói: "Lang trung, cá, thịt trong bếp ta không dám đụng vào, sợ ông…"
"Cứ dùng đi. Nhớ đấy, mỗi ngày hai bữa cơm, một bữa vào giờ Ngọ, một bữa vào buổi tối, mỗi bữa phải đủ ba món mặn một món canh, chỉ có hơn không có kém."
Tạ Ngọc Uyên nghe mà thầm kinh ngạc.
Lang trung này trông thì nghèo túng mà lại rộng rãi thế sao.
Tôn gia cả ngày chỉ có cháo và rau dại, còn ở đây lại đủ ba món mặn một món canh, đúng là khác hẳn.
"Cơm trưa của công tử đã mang sang chưa?"
Tạ Ngọc Uyên vội lấy lại tinh thần: "Chưa, đợi lang trung dùng xong thì…"
"Từ giờ mang cho hắn trước."
Nàng giật mình, rồi đáp: "Ta biết rồi."
Khi mang cơm.
Tạ Ngọc Uyên vẫn đặt thức ăn lên ghế tre, vẫn gọi một tiếng bên ngoài, nhưng lần này không liếc mắt về phía căn phòng phía đông.
Tính tò mò dễ gây họa.
Trương lang trung xem bệnh, kê thuốc, châm cứu, trước sau cũng chỉ kiếm được dăm ba xu, lại còn phải nuôi một đứa cháu ăn không ngồi rồi, bạc ở đâu mà ra?
Những bộ quần áo nàng giặt lúc nãy tuy rất bẩn nhưng chất vải lại không phải loại thường thấy ở nhà dân.
Xem ra, Trương lang trung này nhất định là một người có bối cảnh.
Nàng nghĩ tốt hơn cứ thành thật học nghề y, đợi học thành rồi thì phủi tay mà đi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.