Toàn là vớ vẩn!
Học y chỉ để không chết đói, mặc đủ ấm, cái lý gì thế này?
Trương lang trung nổi giận, nhớ lại năm xưa bản thân mình cũng…
Hừ, bây giờ chính mình còn không phải chỉ ở mức đủ no đủ ấm, còn nói gì năm xưa!
Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy vẻ giận dữ trên gương mặt Trương lang trung chuyển sang vẻ buồn bã, không khỏi thở dài.
“Lang trung đừng lo học trò vượt thầy, con chỉ muốn học với ngài một năm, biết chút da lông là được.”
“Học y mà chỉ biết chút da lông là được sao?”
Trương lang trung đập bàn, râu cũng bật lên vì giận.
“Cút đi! Học y là học không có điểm dừng, ngươi muốn biết chút da lông mà ra nghề, ngươi định phá hủy hết danh tiếng cả đời của ta sao?”
Tạ Ngọc Uyên ban đầu ngơ ngác, sau đó kinh ngạc, rồi niềm vui mừng khôn xiết lan tỏa khắp người.
Nàng phịch một tiếng quỳ xuống.
Cái quỳ này khiến lòng Trương lang trung trăm mối tơ vò cảm xúc ngổn ngang.
Ông trời ơi, số phận thật trêu ngươi!
Cả đời ông lên voi xuống chó, ngọt ngào đắng cay đều nếm đủ, trong lòng từ lâu đã tính thu nhận một đệ tử truyền nghề, không thể để y thuật Trương gia đứt đoạn trong tay mình.
Nhưng ai ngờ, những người đến bái sư hoặc quá ngu dốt, hoặc quá xấu xí, có người thông minh thì lại nhút nhát.
Còn trước mặt ông bây giờ, vừa không ngu, không xấu, lại táo bạo... nhưng lại là một cái tiểu nha đầu.
Đúng là số phận!
Thôi đi! Thôi đi!
“Đứng lên đi, ta cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909018/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.