🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Toàn là vớ vẩn!

Học y chỉ để không chết đói, mặc đủ ấm, cái lý gì thế này?

Trương lang trung nổi giận, nhớ lại năm xưa bản thân mình cũng…

Hừ, bây giờ chính mình còn không phải chỉ ở mức đủ no đủ ấm, còn nói gì năm xưa!

Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy vẻ giận dữ trên gương mặt Trương lang trung chuyển sang vẻ buồn bã, không khỏi thở dài.

“Lang trung đừng lo học trò vượt thầy, con chỉ muốn học với ngài một năm, biết chút da lông là được.”

“Học y mà chỉ biết chút da lông là được sao?”

Trương lang trung đập bàn, râu cũng bật lên vì giận.

“Cút đi! Học y là học không có điểm dừng, ngươi muốn biết chút da lông mà ra nghề, ngươi định phá hủy hết danh tiếng cả đời của ta sao?”

Tạ Ngọc Uyên ban đầu ngơ ngác, sau đó kinh ngạc, rồi niềm vui mừng khôn xiết lan tỏa khắp người.

Nàng phịch một tiếng quỳ xuống.

Cái quỳ này khiến lòng Trương lang trung trăm mối tơ vò cảm xúc ngổn ngang.

Ông trời ơi, số phận thật trêu ngươi!

Cả đời ông lên voi xuống chó, ngọt ngào đắng cay đều nếm đủ, trong lòng từ lâu đã tính thu nhận một đệ tử truyền nghề, không thể để y thuật Trương gia đứt đoạn trong tay mình.

Nhưng ai ngờ, những người đến bái sư hoặc quá ngu dốt, hoặc quá xấu xí, có người thông minh thì lại nhút nhát.

Còn trước mặt ông bây giờ, vừa không ngu, không xấu, lại táo bạo... nhưng lại là một cái tiểu nha đầu.

Đúng là số phận!

Thôi đi! Thôi đi!

“Đứng lên đi, ta cũng chẳng có gì nhiều để dạy ngươi, tự ngộ ra được bao nhiêu thì ngộ, xem ngươi có thiên phú không.”

Tạ Ngọc Uyên cúi đầu lạy ba cái: “Cảm ơn sư phụ, con không có thiên phú gì, nhưng có thể chịu khổ, tiền hàng tháng không cần phát cho con, sau này con kiếm ra tiền sẽ hiếu kính sư phụ.”

“Cút, cút, cút đi!”

Trương lang trung nhìn không nổi bộ dạng vừa được lợi lại vừa giả vờ khéo léo của nàng.

Một bát thịt om mà có thể lừa được một sư phụ, nha đầu này khôn lỏi thật!



Tạ Ngọc Uyên vui vẻ rời khỏi nhà chính, đi về phía Đông phòng thu dọn bát đĩa.

Kỳ lạ thay, hôm nay ghế nhỏ trống không, có vẻ người cháu của lang trung chưa ăn xong.

Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng kêu kẹt mở ra, một bàn tay thon dài thò ra từ khe cửa.

Mười ngón tay xương khớp rõ ràng, dài như ngọc, đầu ngón tay nhợt nhạt, trắng tái lạ lùng dưới ánh đêm.

Tạ Ngọc Uyên không khỏi giật mình, bàn tay này hoàn toàn không giống tay của người thường.

Chủ nhân của bàn tay dường như nhận ra có người ngoài cửa, lập tức rụt tay lại, cánh cửa khép chặt, thế giới bên trong và bên ngoài lại trở về yên tĩnh.

Tạ Ngọc Uyên nhíu mày, vội vàng mang bát đĩa vào bếp.

Đang định lấy nước rửa bát thì mũi thoáng ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng. Cúi xuống ngửi quanh bát, nàng phát hiện ra mùi này chính từ viền bát tỏa ra.

Người bệnh, uống thuốc lâu dài!

Không thấy mặt trời, luôn đóng cửa!

Đôi mắt đen thẳm, không chút cảm xúc!

Bàn tay còn mượt mà hơn cả tiểu thư quyền quý!

Hình ảnh cháu của lang trung dần dần rõ nét trong đầu Tạ Ngọc Uyên.



Khi trời tối hẳn, bên ngoài bắt đầu lác đác những bông tuyết.

Tạ Ngọc Uyên chọn đường tắt về nhà, vừa định gõ cửa thì bị bóng đen trước cửa làm giật mình.

“Ai đó?”

Tôn Lan Hoa quay lại, mắt mở lớn kinh ngạc.

Đây là ai?

Đây có phải Tạ Ngọc Uyên không?

Là Tạ Ngọc Uyên không hề nổi bật ở Tôn gia, người luôn bẩn thỉu, ai cũng có thể đánh mắng sao?

Cũng phải thôi, Tôn Lan Hoa không nhận ra là vì Tạ Ngọc Uyên mặc áo mới, giày mới, tóc búi gọn, khuôn mặt sạch sẽ, xinh đẹp.

Thêm vào đó, rời khỏi Tôn gia, lại bái sư Lang trung, tâm lý nhẹ nhõm, sắc mặt tươi tỉnh, trông cứ như một người khác.

Thấy Tôn Lan Hoa không nói gì, Tạ Ngọc Uyên nhíu mày: “Tôn Lan Hoa, ngươi tìm ta có việc gì? Không có thì làm ơn tránh ra.”

Lúc này Tôn Lan Hoa mới tỉnh ra, nhưng đã quên một nửa mục đích đến đây, trố mắt hỏi: “Quần áo trên người ngươi là thế nào?”

“Liên quan gì đến ngươi chứ.”

“Sao lại không liên quan, dù gì các ngươi cũng từ Tôn gia đi ra, nhỡ làm gì xấu hổ, người ta sẽ nói Tôn gia mất mặt.”

Mắt Tôn Lan Hoa đỏ hoe, ghen tức đến nghiến răng.

Ngay cả nàng cũng chưa bao giờ mặc đồ đẹp thế, cớ sao Tạ Ngọc Uyên tách ra khỏi Tôn gia đã mặc được? Tiền đâu ra?

Họ vẫn còn nợ Trương lang trung năm mươi lượng bạc kia mà.

Tạ Ngọc Uyên chẳng muốn đôi co: “Cả làng đều biết cha ta bị các ngươi đuổi đi, Tôn gia không cần phải lo chuyện bao đồng. Nói, ngươi tới nhà ta làm gì?”

Tôn Lan Hoa lúc này mới nhớ ra mục đích của mình.

Nguyên là Tôn gia nghe nói nhà lão đại mua một nha hoàn, thấy lạ nên sai nàng đến dò la.

Không ngờ chưa dò la được gì đã bị kích động dữ dội.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Tạ Ngọc Uyên cười gằn, nói: “Ngươi chết chắc rồi đấy”, rồi quay người bỏ chạy.

Hừ!

Nàng phải mau chóng báo cho Tổ phụ biết.

Tôn Lan Hoa chạy như bay về nhà, giữa đường bắt gặp Lý Chính và vợ ông ta.

Lý Chính nói: “...Tôn lão đại vừa rời khỏi Tôn gia, vận may tới không ngăn nổi.”

Vợ ông ta: “Đúng là kỳ lạ, ta cũng thường đi sau núi, sao không thấy sâm rừng nhỉ?”

Lý Chính hạ giọng: “Mai trời tối chúng ta lại đi một chuyến, ta không tin vào cái vận may đó.”

“Đến lúc đó chúng ta đào được sâm rừng, cũng mua một nha hoàn về mà sai.”

Mắt Tôn Lan Hoa mở to, ánh mắt đảo nhanh, trong lòng như dần hiểu ra.



Tạ Ngọc Uyên hoàn toàn không để tâm tới Tôn Lan Hoa, về đến nhà thấy mọi người đang tụ tập trong tây phòng.

Nàng bước vào, thấy giữa phòng có một chiếc giường vuông vắn, nương đang ngồi cạnh giường khâu chăn gối.

“A Uyên tỷ, thẩm khâu đẹp thật.” Lý Thanh Nhi ngưỡng mộ nói.

Tạ Ngọc Uyên cười: “Muốn học thì kêu nương dạy, mai ngươi đi với ta đến nhà Trương lang trung, lang trung bảo cơm ngươi nấu ngon.”

Nghe vậy, Tôn lão đại đặt búa xuống: “A Uyên, còn con?”

“Lang trung nhận con làm đệ tử, con sẽ làm dược đồng cho ngài.”

“Đệ tử?”

Mắt Tạ Ngọc Uyên lóe lên: “Cha, sau này con học thành tài, sẽ hành y nuôi cha nương.”

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa vang lên.

Lý Thanh Nhi nhanh nhẹn: “Để ta ra mở cửa.”

Tạ Ngọc Uyên không yên tâm, liếc mắt ra hiệu cho cha, rồi nhanh chóng theo ra.

Trời tối mà đập cửa kiểu này, ngoài người Tôn gia, thì còn ai vào đây?

Cửa mở ra.

Quả nhiên, thấy hai ông bà già Tôn gia hùng hổ đứng ở cửa.

Tạ Ngọc Uyên kéo Lý Thanh Nhi ra sau lưng, mặt lạnh lùng hỏi: “Các người tới làm gì?”

Tôn lão nương chống nạnh, chỉ vào Tạ Ngọc Uyên chửi rủa.

“Đồ vô ơn, dám ăn cắp sâm rừng Tôn gia trồng sau núi đem bán, mau nôn bạc ra!”

Trên đời không có bức tường nào không lọt gió.

Khi Tạ Ngọc Uyên lấy bạc mua Lý Thanh Nhi, nàng đã biết chuyện sâm rừng không giấu nổi.

“Tôn lão nương, bà nói sâm rừng sau núi là nhà bà trồng, vậy xin hỏi nhà bà trồng ở hốc núi nào?” 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.