Tạ Ngọc Uyên kinh hoàng sững sờ, lao nhanh đến, khẽ gọi một tiếng: “Cha…”
Vừa dứt lời, Cao Thị lao từ trong nhà ra, tay ôm chặt lấy Tôn lão đại, miệng gọi to rành rọt: “A Bình, A Bình!”
Tôn lão đại nghe tiếng gọi mới hồi thần.
Ông nhìn người trong lòng, tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt đẫm đầy tia máu.
Đây là lần đầu Ngọc Uyên thấy cha như vậy, nước mắt lạnh lẽo chảy dài.
Sống trong cõi âm suốt sáu năm, nàng đã hiểu một điều: ma quỷ không đáng sợ, lòng người mới là thứ đáng sợ nhất trên đời này.
Khi đôi mắt đỏ ngầu dần phai màu, Tôn lão đại gầm lên: “Cút! Biến hết cho ta, đừng để ta gặp lại các ngươi nữa!”
Dứt lời, ông vung búa lên, quăng mạnh về phía chân Tôn lão gia.
Cú nện ấy tạo nên một hố sâu, như một vết thương "ân đoạn nghĩa tuyệt".
Tôn lão gia sợ đến mềm nhũn chân, giữa hai đùi ướt đẫm, tỏ rõ nỗi khiếp sợ.
Tôn lão nương đỡ lấy người đàn ông hôi hám, lê lết bước đi, đuôi cụp lại, ôm nhục bỏ về.
Dân làng thấy chẳng còn gì đáng xem, liếc nhìn Tôn lão đại đầy thương cảm rồi cũng dần tản đi.
Tạ Ngọc Uyên tiến lên một bước, nói với Lý Chính: “Đại nhân, theo luật lệ nước ta, tội trộm hài tử đáng xử thế nào? Ta có thể thay cha ta tố cáo không?”
“A Uyên.”
Một tiếng gọi nghiêm khắc của Tôn lão đại, ông kéo Ngọc Uyên về phía sau, ôm quyền với Lý Chính đại nhân.
“Họ dù sao cũng từng nuôi nấng ta, tội này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909020/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.