🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Vừa nhấc chăn lên, Tạ Ngọc Uyên nhìn chằm chằm vào đôi chân đan chéo của thiếu niên.

Trương Hư Hoài ban đầu bị hành động nhấc chăn của nàng làm giật mình, giật mình xong lại bị kinh ngạc thêm lần nữa, rồi trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

Nhanh chóng cầm lấy kim bạc, đâm mạnh vào vài huyệt quan trọng ở lòng bàn chân Lý Cẩm Dạ.

"Phụt..."

Lý Cẩm Dạ phun ra một ngụm máu đen.

Kim châm vào chân còn lại, Lý Cẩm Dạ lại phun ra một ngụm máu đen nữa, cơ thể hơi cử động.

Hắn từ từ mở mắt.

Trong đôi mắt tối đen hình như xuất hiện chút ánh sáng, mờ mờ như ánh sương dày vào buổi sớm.

Trong làn sương ấy, có một bóng dáng nhỏ nhắn, không cao, rất mảnh, như cành liễu mỏng manh mùa xuân, chỉ cần chạm là gãy.

Tạ Ngọc Uyên thấy tiểu sư phụ mở mắt nhìn, chẳng thèm suy nghĩ lập tức nắm lấy tay hắn, nghẹn ngào: "Tiểu sư phụ thấy sao rồi?"

Lý Cẩm Dạ ném trái tim đầy bi thương nặng nề lại vào ngực, lạnh lùng rút tay ra.

"Ta không sao, chỉ là hơi đói, muốn ăn bát mì ngươi nấu."

"Ta làm ngay đây."

Muốn ăn là dấu hiệu tốt, Tạ Ngọc Uyên quay đầu đi ngay về phía bếp.

Đợi khi bước chân nàng xa dần, Lý Cẩm Dạ mới nhẹ nhàng nói: "Hư Hoài, ta thấy trước mắt có chút ánh sáng rồi."

Trương Hư Hoài đang định vịn giường đứng dậy, nghe vậy lập tức ngồi bệt xuống đất.

"Hu hu hu..."

Trương Hư Hoài đột nhiên ôm mặt khóc nức nở: “Tiểu súc sinh nhà ngươi, sao có thể hết lần này đến lần khác dọa chết ta rồi lại làm ta vui đến chết, ta thật sự bị ngươi hành hạ đến chết mất, chết rồi cũng không tha cho ngươi đâu, hu hu..."

Lý Cẩm Dạ hiếm khi lộ vẻ vui mừng, làm kẻ mù suốt hai năm, không ngờ có ngày lại thấy ánh sáng.

Trái tim đã khô héo dường như cũng dần dần nhảy lên.

Tạ Ngọc Uyên ở trong bếp nghe tiếng khóc của sư phụ, giật mình thon thót, cứ tưởng tiểu sư phụ sắp gặp Diêm Vương nữa rồi, vội vã chạy ra ngoài.

"Sao vậy, tiểu sư phụ lại không ổn rồi à?"

Ngươi mới không ổn!

Cả nhà ngươi đều không ổn!

Trương Hư Hoài nhướng mắt nhìn nàng: “Đi đi, đi nấu mì của ngươi đi, ta đây là vui đến khóc thôi."

Hồn phách Tạ Ngọc Uyên trở lại, ngoan ngoãn quay đi.

"Tiểu nha đầu, thật sự là vui muốn khóc."

Trương Hư Hoài nhìn bóng nàng khuất dần, ngón tay khẽ chỉ vào khoảng không vài cái, như có thứ gì muốn trào ra từ khóe mắt.

Hắn hít sâu vài cái, giọng đầy trầm tư.

"Mộ Chi, ta nói vài lời thật lòng, ta biết đêm giao thừa này người thấy khó vượt qua, nhưng khó mấy cũng phải vượt qua thôi. Ký ức dẫu rực rỡ cũng không quay lại, hãy uống chén rượu trước mắt, quên đi chuyện xưa, học cách thuận theo mệnh trời đi."

Lý Cẩm Dạ thấy như nơi mềm yếu nhất trong tim bị ai đó bóp mạnh.

Mười lăm năm qua, ngày nào hắn cũng phải thuận theo số mệnh.

Trương Hư Hoài nhìn phản ứng của hắn, tự dưng cảm thấy mình nói những lời này thật thừa thãi.

Phải rồi!

Bản thân hắn đâu có chịu cảnh nhà tan cửa nát, đâu có thù diệt tộc, uống vài chén rượu, ngủ một giấc ngon lành đến sáng, cùng lắm là mơ mộng vài giấc mộng xuân.

Nhưng Mộ Chi thì khác.

Rượu càng nhiều, ký ức càng rõ ràng, muốn quên mà chẳng thể quên.

"Dẫu sao cũng phải học hỏi tiểu nha đầu đó."

Tiểu nha đầu?

Lý Cẩm Dạ như nhìn thấy một đóa hoa nở trong khe hở từ tảng đá đóng băng trên núi, giọng nói không tự chủ mà trở nên dịu dàng hơn.

"Tiểu nha đầu đó cũng được."

Canh bốn, trống canh điểm.

Tạ Ngọc Uyên được người áo đen đưa về phòng.

Lý Thanh Nhi vẫn ngủ y nguyên như khi nàng rời đi, nghiêng người qua một bên, mông chổng lên cao, ngủ say sưa.

Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng trèo lên giường, nhắm mắt lại.

Độc trên người tiểu sư phụ, cơn bệnh phát bất ngờ, sư phụ ra sức che đậy, rồi cả tiếng khóc... Những điều không bình thường này giống như một vòng xoáy lớn, cuốn chặt lấy nàng.

Nàng muốn biết, lại sợ biết; càng sợ biết, lại càng muốn biết.

Haizz!

Trong bóng tối, nàng khẽ thở dài.

Bản thân đã ở trong thế đạo này, một chân bước vào nước lạnh, một chân lún vào bùn sâu, sống cuộc đời mình còn thấy khó nhọc, hơi đâu mà bận tâm chuyện của người khác nữa.

Ngủ thôi!

*

Đêm khuya, giờ Tý.

Phủ Dương Châu, đại trạch Tạ gia.

Vạn vật yên lặng.

Trong phòng chính đèn sáng trưng, góc tây bắc bên trong, từng làn khói từ lư trầm đỉnh thú bằng đồng thau vàng óng bay lên.

Tiếng cười nói ngoài cửa đều đã bị ngăn lại.

Nhị gia Tạ gia khoác áo gấm màu xám, nhìn về phía chỗ ngồi trên hết, miệng muốn nói rồi lại thôi.

"Nói đi, đừng ấp úng."

"Cha, tìm khắp trăm dặm quanh đây không thấy người, e là đã chết cháy trong trận lửa đó rồi."

Tạ lão gia mặt mày thất thần, dựa cả người vào ghế: “Tạ gia... xong rồi."

"Cha..."

Nhị gia sợ đến mềm nhũn chân, quỳ phịch xuống đệm: “Cha, đừng lo quá mà hại thân, con sẽ phái người đi tìm."

"Tìm cái gì mà tìm!"

Lão gia vỗ mạnh lên bàn bát tiên.

"Ba tháng không tìm được, phái bao nhiêu người tìm cũng vô ích. Cũng tại ta năm xưa mắt nhìn ngắn hạn, chỉ chăm chăm vào lợi trước mắt, ai mà ngờ..."

Ai mà ngờ được bệ hạ lại đột nhiên nhắc đến hậu nhân Cao gia!

Hậu nhân Cao gia đều chết sạch rồi, giờ bảo ông đi đâu tìm đây.

Xong rồi, Tạ gia xong đời rồi!

Nhị gia nghiến răng: "Cha, dù không tìm thấy người sống thì cũng phải thấy xác chết chứ, như vậy mới có thể báo cáo với kinh thành, nếu không sẽ mang tội khi quân."

Lão gia nghe đến đây thì cảm thấy như bị một gáo nước lạnh giội lên đầu.

Đúng rồi!

Chỉ cần tìm được thi thể, thêm vài lời dối trá nữa, may ra vẫn còn hy vọng lừa cho qua.

"Tìm! Tìm cho ta! Dù có đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra thi thể của hai người đó."

Nhị gia vội bò dậy, đẩy cửa gỗ nặng nề ra: "Nghe rõ chưa, dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra."

Tạ quản gia cúi đầu, lên tiếng: "Nhị gia, nếu không thì dán thông báo treo thưởng, tìm lén lút như vậy không biết đến bao giờ mới thấy, có tiền mới sai được ma quỷ."

Mắt Nhị gia sáng lên, quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi trên cao.

Mặt lão gia biến sắc, cuối cùng nặng nề gật đầu. Đã đến bước này còn gì phải kiêng kỵ nữa, treo thưởng thì treo thôi.

Quản gia dẫn gia đinh vội vã rời đi.

Nhị gia nhìn lên vầng trăng khuyết trên trời, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ: Không tìm được thì chết, nhưng nếu tìm được thì sao? Nếu tìm được người sống thì sao?

Năm đó ông cưới Nhiêu Thị với lễ chính thất, nếu tìm được Cao Thị còn sống, thì hai phòng chính thất này...

"Rầm!"

Tiếng va đập sắc lạnh cắt ngang dòng suy nghĩ.

Nhị gia vội vàng vào phòng, nhìn mảnh vỡ la liệt dưới đất, sợ hãi cúi đầu: "Cha?"

Lão gia từ từ đứng dậy khỏi ghế, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn con trai.

"Nhiêu Thị thất đức, cấm túc ba tháng, việc trong nội trạch giao cho tẩu tẩu con tiếp quản."

Nhị gia sợ đến mặt trắng bệch: "Cha?"

"Con tốt nhất là tìm cho được, nếu không... dù con có quỳ xuống gọi ta là Thiên Hoàng Lão Tử, cũng không cứu nổi cả nhà Tạ gia đâu."

Nhị gia ngồi phịch xuống ghế, mặt mày thất thần. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.