Qua giao thừa, suốt đến rằm tháng Giêng, Tạ Ngọc Uyên đều ở nhà, chăm chú đọc sách y.
Mệt thì ngủ, tỉnh dậy thì đọc tiếp, mỗi ngày vẫn đều đặn hành châm hai lần, ngày qua ngày chậm rãi trôi.
Cao Trọng thì ngày ngày lên núi sau chăm chút hai mẫu ruộng hoang, nửa ngày cứ thế lảng vảng trên bờ ruộng.
Ông trời không phụ lòng người, đất là đất hoang, nhưng lúa không phải lúa tồi, hai trận mưa phùn qua đi, mầm lúa lên mơn mởn.
Cao Thị buổi sáng theo chồng ra đồng, chiều lại dạy Lý Thanh Nhi thêu thùa, cuộc sống an ổn, bệnh điên cũng không tái phát nữa.
Lý Thanh Nhi cũng có tiến bộ trong đường kim mũi chỉ, ít nhất là bông hoa nàng thêu đã ra hình ra dáng.
Qua rằm tháng Giêng, Tạ Ngọc Uyên lại theo Trương lang trung đi chữa bệnh.
Thời tiết giao mùa giữa đông và xuân, trời lúc ấm lúc lạnh, người dân dễ bị bệnh, cả hai bận đến nỗi chân không chạm đất, có hôm về đến nhà thì trời đã khuya rồi.
Một ngày nọ, Tạ Ngọc Uyên bước vào sân khi trời đã tối, ngạc nhiên thấy đèn dầu trong sương phòng phía đông vẫn còn sáng.
"Sư phụ, tiểu sư phụ nhìn thấy rồi sao?"
Trương Hư Hoài vung tay áo, lạnh lùng trả lời: "Đâu có nhanh vậy."
Tạ Ngọc Uyên tính lại ngày tháng thì thấy chưa tới lúc, nên cũng không để trong lòng.
Qua tiết Kinh Trập, trời lại ấm lên nhiều.
Tạ Ngọc Uyên ăn ngon ngủ ngon, đã cao hơn nửa cái đầu so với năm trước.
Nàng trông không giống với con gái quê mùa, chiều cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909031/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.