🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Qua giao thừa, suốt đến rằm tháng Giêng, Tạ Ngọc Uyên đều ở nhà, chăm chú đọc sách y.

Mệt thì ngủ, tỉnh dậy thì đọc tiếp, mỗi ngày vẫn đều đặn hành châm hai lần, ngày qua ngày chậm rãi trôi.

Cao Trọng thì ngày ngày lên núi sau chăm chút hai mẫu ruộng hoang, nửa ngày cứ thế lảng vảng trên bờ ruộng.

Ông trời không phụ lòng người, đất là đất hoang, nhưng lúa không phải lúa tồi, hai trận mưa phùn qua đi, mầm lúa lên mơn mởn.

Cao Thị buổi sáng theo chồng ra đồng, chiều lại dạy Lý Thanh Nhi thêu thùa, cuộc sống an ổn, bệnh điên cũng không tái phát nữa.

Lý Thanh Nhi cũng có tiến bộ trong đường kim mũi chỉ, ít nhất là bông hoa nàng thêu đã ra hình ra dáng.

Qua rằm tháng Giêng, Tạ Ngọc Uyên lại theo Trương lang trung đi chữa bệnh.

Thời tiết giao mùa giữa đông và xuân, trời lúc ấm lúc lạnh, người dân dễ bị bệnh, cả hai bận đến nỗi chân không chạm đất, có hôm về đến nhà thì trời đã khuya rồi.

Một ngày nọ, Tạ Ngọc Uyên bước vào sân khi trời đã tối, ngạc nhiên thấy đèn dầu trong sương phòng phía đông vẫn còn sáng.

"Sư phụ, tiểu sư phụ nhìn thấy rồi sao?"

Trương Hư Hoài vung tay áo, lạnh lùng trả lời: "Đâu có nhanh vậy."

Tạ Ngọc Uyên tính lại ngày tháng thì thấy chưa tới lúc, nên cũng không để trong lòng.

Qua tiết Kinh Trập, trời lại ấm lên nhiều.

Tạ Ngọc Uyên ăn ngon ngủ ngon, đã cao hơn nửa cái đầu so với năm trước.

Nàng trông không giống với con gái quê mùa, chiều cao tăng lên khiến vẻ thiếu nữ lộ ra rõ rệt, đừng nói là nam nhân, ngay cả các cô gái lớn và thiếu phụ cũng phải ngoái nhìn vài lần.

Trương Hư Hoài thầm chửi nàng "trêu ong gọi bướm", nhưng lại không cho nàng đi cùng chữa bệnh nữa, chỉ bảo nàng ở nhà giữ cửa.

Nhà có người mù ở, thế nào cũng an toàn.

Tạ Ngọc Uyên đã xem qua hết các ca bệnh trong bảy thôn tám xóm, sư phụ không cho đi, nàng cũng yên yên ổn ổn ở nhà.

Thực ra, trong lòng nàng đã tính, qua thêm chút nữa, đợi mắt tiểu sư phụ nhìn thấy rồi, nàng sẽ ra ở riêng.

Kiếp trước, Tạ gia tìm đến Tôn gia trang vào mùa đông, bây giờ đã là tháng ba, còn hơn nửa năm nữa, để chắc chắn hơn, nàng phải sớm chuẩn bị cho xong.

Buổi trưa hôm đó, Trương Hư Hoài không đi chữa bệnh, Tạ Ngọc Uyên tranh thủ xin phép, đến nhà Lý Chính.

Lý Chính vừa từ trấn về, mặt mũi bụi bặm, đang ra giếng lấy nước rửa mặt.

Tạ Ngọc Uyên bước đến trước mặt ông: “Lý Chính đại nhân, ta muốn nhờ ngài một việc."

Lý Chính thấy nàng, thì không dám chậm trễ.

Vài hôm trước, vợ ông bị khó ở, cũng nhờ cô bé này bắt mạch, uống hai thang thuốc là khỏe lại.

" Ngươi nói đi, chuyện gì?"

"Nhà ta muốn mua một căn nhà nhỏ ở trấn, không biết Lý Chính đại nhân có đường dây nào không."

Lý Chính ngạc nhiên: “Đang yên đang lành, mua nhà ở trấn làm chi?"

"Nhà không có ruộng đất, cha cũng không có nghề nghiệp gì, cứ ngồi ăn mãi cũng hết. Ta muốn nhân lúc còn chút bạc, mua căn nhà nhỏ để làm ăn ở trấn, sau này theo học nghề thêm vài năm nữa thì lên trấn mở tiệm chữa bệnh."

"Ở làng không chữa được à?"

Tạ Ngọc Uyên cười khan: “Cũng không thể để thầy dạy trò rồi trò làm thầy đói chết được. Dù sao thôn xóm này cũng là địa bàn của Trương lang trung."

"Chuyện này còn mấy năm nữa mới xảy ra, sao đã vội mua nhà thế?"

"Để lâu nữa, bạc sẽ bị ta tiêu hết mất."

Lý Chính không thấy lạ.

Ông cũng biết nha đầu này theo làm dược đồng cho Trương lang trung cũng chẳng được xu nào, không những không có tiền, còn phải bù thêm một Lý Thanh Nhi làm khổ sai.

"Được rồi, ta sẽ để ý giúp ngươi."

Trong lòng Tạ Ngọc Uyên khấp khởi vui mừng: “Cảm ơn Lý Chính đại nhân, việc thành rồi ta sẽ biếu ngài thêm hai lượng bạc làm lễ."

Lý Chính thấy động lòng, thầm nghĩ: Làm việc cho nha đầu này, chưa bao giờ tay trắng, biết làm người thật đấy.

Tạ Ngọc Uyên tiến tới gần, lấy trong túi ra vài lát đương quy: “Cái này cho thím nấu canh uống, bổ lắm."

Lý Chính thấy là đương quy, biết là đồ tốt, bèn không khách khí nhận lấy.

"Đại nhân, chuyện này đừng để lộ, kẻo Tôn gia biết được lại đến tìm cha ta gây sự."

"Yên tâm đi, việc chưa thành thì ta lộ cái gì chứ."

"Cảm ơn Lý Chính đại nhân, ta xin về trước."

Lý Chính nhìn bóng nàng khuất dần, trong lòng thầm tính toán.

Nha đầu này biết làm người, lại biết chữa bệnh, sau này tiền đồ không thể xem thường. Chuyện căn nhà này, mình phải cố mà làm cho đến nơi đến chốn, sau này còn nhờ được.

Tạ Ngọc Uyên bước ra khỏi nhà Lý Chính, dương mặt lộ vẻ nhẹ nhõm.

Không ai biết, việc nàng nhờ mua nhà ở trấn thực ra không phải để mở y quán, mà chỉ là một mưu kế giả, mục đích là không cho Tạ gia tìm thấy.

Đến lúc đó, họ sẽ chuyển từ thôn lên trấn, rồi nhân lúc trời tối không trăng từ trấn lặng lẽ biến mất, không ai có thể biết được hành tung của họ.

Ý tưởng này nàng đã nghĩ rất lâu, chỉ mất tiền mua nhà thôi.

Kế hoạch hoàn hảo!

"Tạ Ngọc Uyên, đứng lại!"

Một bóng người chắn trước mặt nàng, nhìn lại, thì ra là Tôn Lan Hoa.

Tạ Ngọc Uyên thản nhiên lùi lại nửa bước, nở nụ cười nhạt: “Tôn Lan Hoa, tìm ta có việc gì?"

"Cởi áo ra, thứ con hoang không biết cha là ai như ngươi không xứng mặc quần áo đẹp thế này."

Cô nương, ngươi bị bệnh không nhẹ đâu.

Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng, thản nhiên đáp bốn chữ: "Ngươi càng không xứng."

Mặt mày Tôn Lan Hoa lập tức nhăn nhó, trông hung ác hẳn lên: “Ngươi dám không nghe lời ta sao?"

Nếu là Tạ Ngọc Uyên trước đây, đã sợ đến run rẩy, dù thế nào cũng sẽ đồng ý.

Dù gì Tôn Lan Hoa cũng lớn hơn nàng vài tuổi, cao hơn nàng một cái đầu.

Nhưng giờ đây, nàng mặt không đổi sắc: “Vì sao ta phải nghe lời ngươi, ngươi là cái thá gì chứ?”

"Phản rồi!"

Tôn Lan Hoa trợn mắt, bàn tay giơ lên định tát.

Đột nhiên, một bàn tay to giữ lấy tay nàng, quay đầu lại, thì ra là Tôn Phú Quý, anh trai nàng.

"Ca ca sao lại ở đây?"

"Cút, đừng có bắt nạt A Uyên nhà ta." Tôn Phú Quý đẩy nàng ta ra, bước tới đứng trước mặt Tạ Ngọc Uyên, chắn nàng phía sau.

A Uyên nhà ngươi ư?

Lời chế giễu vừa đến miệng Tạ Ngọc Uyên lại nuốt xuống, nàng cũng muốn xem thử Tôn Phú Quý định làm gì.

Tôn Lan Hoa hung hăng nhìn Tạ Ngọc Uyên: “Đừng tưởng có ca ca ta bảo vệ là ta không trị được ngươi, chờ đó."

"Không mau cút về đi!"

Không để Tạ Ngọc Uyên kịp mở miệng, Tôn Phú Quý đã quát lên trước.

Tôn Lan Hoa mắt ngấn nước, hừ một tiếng tức giận rồi quay đầu chạy đi.

Khi quay mặt lại, khóe môi nàng ta khẽ nhếch lên một nụ cười quái dị.

"A Uyên muội muội, đừng sợ, ta đã đuổi nó đi rồi, sau này ai bắt nạt muội, ta đều sẽ đứng ra bảo vệ."

Ánh mắt Tôn Phú Quý không kiêng dè gì mà đảo khắp mặt Tạ Ngọc Uyên.

Ôi chao, A Uyên của ta sao càng lớn càng xinh đẹp vậy, mặt mũi tươi non khiến hắn muốn véo thử một cái. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.