Tạ Ngọc Uyên: "Tiểu sư phụ có muốn ăn thêm một bát cơm không?"
"Đủ rồi, việc gì cũng nên vừa phải."
Đủ rồi thì thôi, câu sau lại có chút dư thừa, như thể đang dạy bảo người khác vậy.
Tạ Ngọc Uyên uất ức nghĩ: Ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là có khuôn mặt đẹp hơn chút, dáng người tốt hơn chút, khí thế mạnh hơn chút, có gì mà ghê gớm chứ!
Thế là nàng duỗi thẳng chân, thả lỏng tay, cầm chắc đũa, không khách khí ăn nốt toàn bộ thức ăn còn lại.
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ thoáng lóe lên, nhìn nàng thật sâu, sau đó đứng dậy quay về sương phòng phía đông.
Buổi tối hành châm.
Khi hành châm đến một nửa, Lý Cẩm Dạ lấy ra một chiếc hộp gấm từ bên gối, nói: "Cho ngươi, mở ra xem đi."
Chắc là vàng, hoặc trang sức gì đó, dù sao cũng chẳng phải thứ gì quá nghiêm chỉnh. Tạ Ngọc Uyên vừa mở hộp vừa nói thêm một câu: "Lần trước số vàng người cho đã đủ trả tiền khám rồi."
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn rõ thứ bên trong hộp, nàng lập tức im bặt, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc.
Trong hộp là một cuốn cổ thư y học… Tân Tu Bản Thảo.
Cuốn sách này vốn được Tô Kính thời Đường biên soạn, nhưng đã thất truyền sau những cuộc chiến loạn. Sư phụ nàng mỗi lần uống vài ngụm rượu lại bắt đầu than vãn về những cổ thư đã mất tích, trong đó nhắc đến Tân Tu Bản Thảo nhiều nhất vì sách ghi chép các loại bệnh khó chữa.
Tạ Ngọc Uyên mừng rỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909036/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.