Trong cỗ xe nhỏ yên lặng như tờ.
Ánh mắt Cao Thị vốn đã u ám, khẽ sáng lên, bà không nói tiếp mà chỉ rút tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay nhỏ của con gái.
"A Uyên có từng nghĩ, vì sao bọn họ muốn đưa nương con ta trở về không?"
"Con đoán, phần lớn là vì phía Cao gia có gì đó thay đổi."
Cao Thị nghe vậy, bèn nở nụ cười mãn nguyện.
Ông trời cuối cùng cũng công bằng, lấy đi mọi thứ của bà, nhưng lại ban cho bà một đứa con gái thông minh vô cùng.
Chỉ hy vọng sự thông minh ấy có thể giúp con sống sót trong Tạ gia.
"Vào đến phủ này, mọi chuyện con đều phải tự lo liệu."
Lòng Tạ Ngọc Uyên bỗng "lạnh toát", tự mình lo liệu, nghĩa là... bệnh của nương sẽ không khỏi nhanh như nàng mong đợi.
"A Uyên, con nhớ kỹ lời nương."
"Lời gì?"
Cao Thị nói từng chữ một: "Nhớ kỹ cha con chết như thế nào."
Tạ Ngọc Uyên bị những lời này làm giật mình.
Nàng ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của nương.
Lần đầu tiên, nàng nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt mang đầy hương vị của sự u sầu, không có chút sự sống.
Nàng ôm chầm lấy Cao Thị, thì thầm vào tai bà: "Nương yên tâm, đời này con sẽ không bao giờ quên."
Nếu lúc này Cao Thị ngoảnh lại, hẳn sẽ thấy sự dữ tợn trong mắt Tạ Ngọc Uyên, đó là ánh mắt của con thú bị vây bắt, quyết tâm dù chết cũng phải cắn lấy một miếng từ kẻ địch.
...
Giữa đêm khuya, mọi vật đều yên tĩnh.
Cửa bên của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909042/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.