Vừa nghĩ đến đây, Tạ lão phu nhân thật sự cảm thấy mệt mỏi không thể chịu nổi.
"Con cũng đừng nóng vội, chuyện này không thể gấp gáp được, chúng ta hãy nhẫn nhịn một thời gian, chờ xem động tĩnh từ kinh thành rồi tính tiếp."
Nhẫn! Nhẫn! Nhẫn!
Ai mà không biết trên đầu chữ "nhẫn" có một con dao.
Trong lòng Thiệu di nương đầy oán hận.
Trước đây Tạ gia các người hèn nhát, sợ chết, đuổi Cao Thị đi; giờ lại vẫn hèn nhát, sợ chết mà rước người ta về.
Cả đời này, nàng đã phạm phải tội lỗi gì?
Tại sao phải bắt nàng nhẫn?
...
"Phụ thân!"
Tạ nhị gia đuổi theo, liếc mắt nhìn quanh một vòng, đám hạ nhân rất biết điều rút lui.
Tạ lão gia vuốt vài sợi râu lưa thưa: “Chuyện gì?"
"Đã tìm thấy nương con Cao Thị, chúng ta có nên gửi tấu sớ về kinh, để hoàng thượng yên tâm chưa."
Tạ lão gia trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu: "Rất đúng."
"Vậy con đi viết ngay."
Tạ lão gia đặt một tay lên vai Tạ nhị gia: "Có một số chuyện không cần nói chi tiết, chỉ cần đề cập sơ qua, nói rằng hiện tại nương con Cao Thị khỏe mạnh, mọi sự đều bình an."
Không cần nói chi tiết, tất nhiên là chuyện bỏ vợ rồi lấy vợ khác, Tạ nhị gia nghĩ, mình cũng làm quan rồi, sao có thể ngốc như vậy.
"Vâng, phụ thân."
"Về phía Thiệu di nương, con cần phải nghiêm khắc dạy bảo, Tạ gia chúng ta là người có quy củ, chủ mẫu là chủ mẫu, thiếp là thiếp, phải kính trọng thì kính trọng."
Tạ nhị gia ngoài mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909045/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.