Tạ Ngọc Uyên thở dài: "Tam thúc, không phải tranh giành bánh bao mà là tranh lấy khí phách. Khi thúc leo lên cao, chẳng ai dám xem thường, lời nói của thúc mới có trọng lượng."
Tạ Dịch Vi, một thiếu gia đường đường mà lại sống thế này, đã chẳng còn trái tim trong sáng gì. Vì tiền mà ngay cả chui qua lỗ chó cũng dám làm, dầu muối không vào, cứng mềm không xong, đã không sợ k*ch th*ch, cũng chẳng cần sĩ diện, hắn không quan tâm gì nữa.
Nhưng những đêm khuya chợt tỉnh, hắn vẫn nhớ khuôn mặt mẫu thân tươi như hoa, đôi mắt hy vọng nhìn hắn dưới ánh đèn dầu: "A Vi của nhà chúng ta sau này lớn lên phải chăm lo học hành, làm quan, cưới vợ, sinh con, nhất định phải trở thành người thành đạt."
Khi ấy, hắn chẳng hiểu "người thành đạt" nghĩa là gì, chỉ mơ hồ thề thốt: "Nương, con nhất định sẽ để nương nhìn thấy."
Lời hứa tuổi thơ vẫn còn, nhưng mẫu thân yêu thương nhất đã ra đi. Tạ Dịch Vi cảm thấy gương mặt hiện tại của mình chắc chắn còn xấu hơn cả ma.
Hắn hít sâu một hơi dài, rồi chậm rãi nói: "A Uyên, mọi người trong phủ đều tránh ta như tránh tà, tại sao con lại đối xử tốt với ta như vậy?"
"Thúc là tam thúc của con mà!" Tạ Ngọc Uyên nhướng mày mỉm cười.
Kiếp trước, vào thời điểm nàng sa cơ lỡ vận nhất, người duy nhất muốn chìa tay giúp nàng chính là hắn, nàng không đối tốt với hắn, thì với ai đây!
Mắt Tạ Dịch Vi bỗng chốc đỏ hoe.
Lúc này, tay áo hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909097/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.