“Cha ta… liệu có còn sống? Còn tờ khế ước nhà ấy, ngươi lấy từ đâu ra, trả lời ta đi!” Tạ Ngọc Uyên cố nén nỗi chấn động trong lòng, gằn giọng hỏi.
Giang Đình lau nước mắt, nói: “Tiểu thư, có lẽ nên hỏi ta là ai trong Cao gia trước đã?”
Nghe đến đây, Tạ Ngọc Uyên sững người, ngồi phịch xuống giường. Đúng rồi, chính nàng tận mắt chứng kiến cha bị giết, thấy Tạ Nhị gia phóng hỏa thiêu rụi cả căn viện, làm sao cha còn sống được?
Ngọn lửa trong lòng dần nguội đi, nàng chợt lặng lẽ hỏi: “Ngươi là ai trong Cao gia?”
Giang Đình không đáp mà thay vào đó, rút từ trong ngực ra một miếng ngọc, đặt lên lòng bàn tay. Tạ Ngọc Uyên nhìn miếng ngọc, ánh mắt lập tức sững sờ.
Miếng ngọc này có vân máu đỏ, là bảo vật hiếm có, chính là khối huyết ngọc nàng đã nhờ Trần Hoá Lang bán đi.
“Ngươi tìm đến vì khối ngọc này sao?”
Giang Đình hơi giật mình rồi đưa miếng ngọc vào tay nàng.
“Miếng ngọc này là do Đại gia lấy được khi làm việc ở Nhã Nhĩ Khương. Vì quá quý giá nên không cho thợ chạm khắc mà chỉ khoan một lỗ trên đá nguyên, sau đó tặng cho Đại tiểu thư. Khối ngọc này đáng giá cả một tòa thành.”
Tạ Ngọc Uyên cảm giác trái tim siết chặt, dòng máu lạnh như chạy thẳng lên đầu.
“Trần Hoá Lang đã bán đi với giá rẻ mạt, nhưng cũng bán được gần năm ngàn lượng bạc. Thực ra, giá trị thực của nó có thể cao gấp mười, gấp trăm lần.”
Tạ Ngọc Uyên ngỡ ngàng, nàng chỉ nhận được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909103/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.