Cao Lịch che miệng, ho vài tiếng đầy sức lực: "Kho báu kinh thiên động địa này không phải của Cao gia. Cao gia chỉ giữ ba phần. Khi nửa miếng ngọc còn lại xuất hiện, phải trả lại nguyên vẹn cho chủ nhân. Giờ đây, ta chẳng còn sống được bao lâu, ngọc bội này do con giữ, cậu muốn con hứa ba việc."
Tạ Ngọc Uyên như người trong mộng hỏi lại: "Việc gì?"
Cao Lịch nhìn thẳng vào mắt nàng: "Thứ nhất, tâm huyết cả đời của đại ca và ta chính là Ngọc Linh Các, từ nay giao nó cho con, hãy duy trì giúp ta. Thứ hai, đứa con trai đầu tiên của con phải mang họ Cao, nối dõi dòng máu họ Cao. Đứa trẻ này làm gì cũng được, chỉ không được vào triều làm quan, chốn đó bẩn thỉu nhất trên đời. Thứ ba, chờ người đó xuất hiện."
Tạ Ngọc Uyên đứng lặng thinh, không nói nên lời.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy tim nặng trĩu như lúc này, như thể ai đó vừa đặt vào một hòn đá, nặng đến mức cơ thể nhỏ bé của nàng dường như không chịu nổi.
Có lẽ cảm giác như trời sập cũng chỉ đến vậy.
"Giang Đình!"
Giang Đình tiến tới, mang chiếc hộp đen trong tay đưa cho Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên đón lấy hộp, trong đầu như trống rỗng.
"Trong hộp là tiền kiếm được của Ngọc Linh Các mấy năm qua, cùng với giấy tờ hai căn nhà. Một là ở phủ Dương Châu, một là ở Kinh Thành, chính là nhà cũ của Cao gia. Sau khi Cao gia bị tịch thu, căn nhà bị bán rẻ, ta đã sai Giang Đình mua lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909112/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.