🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Đáng lý cơn mưa rào chỉ dăm ba khắc sẽ ngừng, nhưng cơn mưa này lại chẳng chút do dự, tạnh ngay sau khi vừa bắt đầu, gió cũng lặng yên.

Ngày mùng chín tháng Tư, ở phủ Dương Châu có hai chiếc thuyền lớn giương buồm nhổ neo, một chiếc là thuyền của Tạ gia, chiếc còn lại là của Trần gia.

Không rõ hai phủ đã hẹn nhau hay chỉ là trùng hợp, mà lại cùng ngày lên đường tiến kinh.

Tạ Ngọc Uyên hai kiếp cộng lại, lần đầu rời khỏi Giang Nam, trong lòng dậy sóng, thấy trong khoang thuyền La ma ma và vài người bận rộn đến không có chỗ đặt chân, bèn chầm chậm bước lên boong.

Ngẩng đầu xa trông, phủ Dương Châu trước mắt tựa như nàng thiếu nữ tài sắc vẹn toàn, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều ẩn chứa vẻ thanh tao dịu dàng, hương thơm nhẹ nhàng bay khắp.

Sắp chia xa, Tạ Ngọc Uyên bất giác nhớ lại kiếp trước, kiếp này, không khỏi đỏ hoe khóe mắt.

Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, trong nháy mắt, nàng đã mười lăm, kiếp trước vào giờ này, nàng đã thành hồn ma treo cổ.

Kiếp này nhờ Tạ nhị gia vào kinh nhậm chức, nàng bình an sống thêm ba năm.

Chỉ là lớp vỏ bình yên không thể che giấu mãi, trái tim thao thức của Thiệu di nương và lòng căm hận của Tạ nhị gia dành cho mẫu thân, vừa vào kinh e là sẽ bộc lộ.

Những ngày mưa máu gió tanh, vừa chỉ bắt đầu.

Lúc này, A Bảo vội vàng tìm đến, trùm áo choàng lên người Tạ Ngọc Uyên: "Trời lạnh, gió trên thuyền mạnh, tiểu thư thân thể yếu, chịu không nổi đâu."

Tạ Ngọc Uyên chợt bừng tỉnh, thở dài: "Lớn thế này rồi, lần đầu tiên ngồi thuyền, có chút lạ lẫm, đứng một lát rồi vào."

A Bảo tiến lên giúp nàng chỉnh lại áo choàng, mỉm cười: "Nô tỳ chưa từng thấy tiểu thư còn lạ lẫm gì nữa, trừ mấy cuốn y thư và bộ ngân châm kia."

Tạ Ngọc Uyên bật cười nhẹ.

Nàng, thân là nữ tử khuê phòng, có tài y thuật nhưng không có nơi thi triển, chỉ có thể thực hành trong Thanh Thảo Đường. Mấy tỳ nữ chỉ cần hơi đau đầu cảm cúm, đều bị nàng lấy kim châm thử qua.

Đôi khi tay ngứa ngáy, không bệnh cũng đâm mấy mũi, bởi thế đám tỳ nữ làm việc ở Thanh Thảo Đường, ai nấy đều thân thể vững chắc.

"Tiểu thư, ngoài trời lạnh, chúng ta quay lại khoang thuyền ấm áp. Thời gian trên thuyền còn dài, có nhiều cơ hội để ngắm nghía."

Tạ Ngọc Uyên chưa kịp buồn bã, đã được A Bảo dìu vào trong khoang thuyền.

Vừa vào khoang, trà nóng và điểm tâm đã sẵn trên bàn. Một ngụm trà nóng thấm vào lòng, ánh mắt nàng lướt qua A Bảo, Như Dung, Cúc Sinh và Lý Thanh Nhi.

Bốn người này giờ đây đã thành cánh tay đắc lực của nàng, ngay cả Lý Thanh Nhi từ Tôn gia trang cũng có thể đảm đương một phần, không chỉ giỏi nấu nướng, mà còn chăm lo bếp nhỏ gọn gàng.

Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ, khi tìm được người ấy, nàng nhất định phải cho các nàng một tiền đồ tốt, không uổng công theo nàng.

Dòng sông từ hẹp đến rộng, từ chậm thành nhanh, hiển nhiên đã vào sông Đại Vận của kinh thành.

Vào đến sông Đại Vận, thuyền lắc lư, mỗi lúc một nhanh, khiến người ta có chút chóng mặt.

Các tiểu thư khuê các vốn dĩ mảnh mai, chỉ qua hai ngày, phần lớn đã nằm la liệt trong khoang thuyền, tiếng than vang lên không ngớt.

Nhất là Tạ lão phu nhân, thân thể vốn yếu, nay lại thêm say sóng, nôn mửa suốt đêm, sắc mặt tái nhợt, nằm thở yếu ớt trong khoang.

Chỉ khổ cho Cố thị, nương chồng bệnh, làm dâu tất nhiên phải ở bên cạnh hầu hạ, bưng trà rót nước, thay áo quần, đút thuốc, việc gì cũng làm.

Cố thị oán hận trong lòng, ước gì cũng được giả điên một phen. Rõ ràng có hai con dâu, vậy mà lão phu nhân chỉ để nàng chăm sóc, miệng nói nghe hay lắm ‘phủ này chỉ có nương chồng và con dâu chúng ta thân thiết nhất.’

Ta nhổ!

Không phải bà sợ nhìn thấy mặt Cao thị sao?

Nói thân thiết, ai thân hơn cháu gái ruột chứ!

Tạ Ngọc Uyên giả vờ không nhìn thấy. Sống chết của người này không có liên quan gì đến nàng, lấy ơn báo oán thì lấy gì trả ơn.

Nàng vốn không phải Đông Quách tiên sinh, lòng chẳng lớn đến mực đi cứu người lòng lang dạ sói. Nàng chỉ biết, ai cắn nàng một miếng, nàng nhất định phải cắn trả thật đau.
*
Lúc này.

Kinh thành.

Qua một đêm xuân, khắp nơi phủ đầy liễu rơi.

Con phố phía nam kinh thành chính là nơi phồn hoa tìm thú vui. Nơi đây tập trung mười mấy kỹ viện và sòng bạc.

Trong số đó nổi tiếng nhất phải kể đến Di Hồng Viện, nằm sâu trong ngõ.

Các cô nương ở đây đều là “ngựa gầy” được đưa từ Giang Nam đến, nhan sắc mĩ miều, giọng nói ngọt ngào, bất cứ ai cũng muốn đắm say trong vòng tay họ.

Nếu chỉ có vậy, Di Hồng Viện chưa chắc đã nổi tiếng khắp kinh thành.

Nơi này không chỉ có các cô gái từ Giang Nam mà còn có những cô nàng đến từ xứ khác, mũi cao, eo thon, cách chiều chuộng đàn ông cũng vô song, một ánh nhìn cũng đủ khiến người ta rụng rời.

Khi ấy, hai người từ trên xe ngựa nhảy xuống, chính là Tô Trường Sam và hai tùy tùng không rời nửa bước là Đại Khánh và Nhị Khánh.

Đại Khánh nhìn sắc mặt chủ nhân, nhẹ nhàng nói: “Gia, An Vương đã đợi trong kia rồi, chúng ta nhanh vào thôi.”

Tô Trường Sam phe phẩy cây quạt từ hè sang đông, cười giả lả: “Vội gì, bổn thế tử chưa kịp vui đùa với các cô nương, không có thời gian để ý đến cái mặt quan tài kia.”

Đại Khánh và Nhị Khánh nhìn nhau, vội cúi đầu, trong lòng thầm kêu khổ: Trời ơi, một tháng có ba mươi ngày thì hai mươi ngày gia ăn dằm nằm dề trong Di Hồng Viện rồi, còn muốn vui vẻ thế nào nữa.

Tô Trường Sam chẳng biết hai tùy tùng đang nghĩ gì, nói tiếp: “Phải rồi, cái tên Trương Hư Hoài đã đến chưa?”

Đại Khánh nghe vậy, thì đầu đau nhức không thôi.

Chủ nhân nhà mình với Trương thái y không biết kiếp trước kết mối hận thù gì, hai người vừa gặp đã xỏ xiên nhau, gặp mặt là ánh mắt như dao kiếm, làm người ta đau đầu.

“Gia, Trương thái y vẫn chưa tới…”

Nghe vậy, Tô Trường Sam ngớ người một chút, rồi bật cười ha hả: “Đi, kéo hắn đến đây, bổn thế tử thích nói chuyện phong nguyệt, bàn chuyện nhân sinh với hắn.”

Nửa canh giờ sau, viện trưởng của Thái Y Viện - Trương Hư Hoài, mặt tái xanh, bước chân liêu xiêu, đi vào Vạn Hoa Lâu, ngồi xuống trong gian phòng tráng lệ.

“Này, Tô công tử, ngươi gọi ta tới làm gì? Mới sáng sớm đã tới kỹ viện, ngươi điên rồi sao?”

Nói xong, hắn cầm lấy chén trà không biết của ai trên bàn, ừng ực uống mấy ngụm.

Đêm qua có nương nương ăn phải đồ hư, triệu hắn đến khám gấp, bận rộn suốt cả đêm, mệt gần chết.

Hiếm hoi lắm hôm nay được nghỉ, tính nằm trên giường ngủ một ngày, nào ngờ bị tên chết tiệt này lôi đến đây, thật tức chết mà.

Tô Trường Sam liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt dừng lại trên người Lý Cẩm Dạ bên cạnh, lạnh lùng nói: “Không cuồng dại, sao gọi là sống? Bổn thiếu gia sáng sớm đến kỹ viện, mới hợp với danh xưng tiểu bá vương kinh thành. Phải rồi, có hai tin, một tốt, một xấu, muốn nghe tin nào trước?”

Lý Cẩm Dạ lười biếng nâng mắt, tự rót cho mình một chén trà: “Nghe tin xấu trước đi, bổn thiếu gia gan nhỏ.”

Chén trà vừa đưa đến miệng, Trương Hư Hoài đã nhanh tay giật lấy, uống cạn trong nháy mắt.

Đại Khánh và Nhị Khánh ngẩn người nhìn cảnh tượng ấy, cả kinh thành này chắc chỉ có Trương thái y mới dám giật chén trà trong tay An Vương uống trước như vậy. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.