🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Xe đi hơn một canh giờ, mọi người mới đến được phủ của Tạ gia tại Kinh Thành.

Phủ tọa lạc ở khu Phường Bài Lâu phía bắc thành, hướng nam, nhà ba gian, có ba lối đi, trông cũng khá hoành tráng, nhưng so với phủ Dương Châu thì vẫn còn xa.

Khu vườn chia làm vườn Đông và vườn Tây, gồm nhiều sân tứ hợp tinh xảo nhỏ nhắn, cổng vòm sâu rộng, các sân vẫn giữ tên giống Tạ phủ ở Dương Châu.

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, người Tạ gia chưa bao giờ bạc đãi bản thân trong việc ăn ở đi lại từ trước đến nay, dù túi cạn nhưng vẻ bề ngoài vẫn phải có đủ.

Mọi người xe ngựa mệt nhọc, lại thêm phu nhân còn bệnh, bèn được a hoàn trong phủ dẫn đến nghỉ ngơi ở phòng riêng.

Tạ Ngọc Uyên đánh giá Tùng Thảo Đường trước mặt.

Viện hai gian, ba gian chính phòng, mỗi bên hai gian tả hữu, sân lát đá thành lối nhỏ, tường viện leo đầy dây khô cỏ vàng, gió thổi lá rụng, mang chút hương vị tiêu điều.

La ma ma ghé lại gần nói: "Người nhà Đại phòng đều dời sang vườn Đông, Nhị phòng thì ở vườn Tây, tam gia vừa mới dọn vào, sân ở góc Tây Bắc của vườn hoa phía sau. Vườn Tây có hai viện tốt nhất, một của Thiệu di nương, một của nhị thiếu gia."

Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng cười: "Trong phủ này ai quản lý?"

A hoàn đi cùng vội đáp: "Là Thiệu di nương."

"Người đâu, gọi Thiệu di nương đến."

"Tam tiểu thư, Thiệu di nương giờ đang ở Phúc Thọ Đường." Ý là không có thời gian gặp người.

Tạ Ngọc Uyên nhìn về phía Lý Thanh Nhi, Thanh Nhi hiểu ý, bèn giơ tay tát mạnh vào a hoàn kia.

"Tam tiểu thư bảo ngươi đi, thì phải đi, một di nương bày đặt ra vẻ trước tiểu thư chính phòng sao."

Lý Thanh Nhi quen việc bếp núc, tay có phần nặng, lại thêm nàng từ Tôn Gia Trang ra, dù trước mặt tam tiểu thư cung kính khép nép nhưng bản tính hoang dã trong máu vẫn còn.

A hoàn kia nào từng gặp người dữ tợn như thế, vừa khóc vừa đi báo tin.

Tạ Ngọc Uyên đi đến trước mặt Cao thị: "Nương vào phòng ngồi nghỉ một lát trước đi."

Cao thị không nói gì, chỉ vỗ mấy cái lên mu bàn tay con gái, rồi vào phòng.

Tạ Ngọc Uyên đứng trong sân đợi một lúc, không thấy ai đến, bèn dẫn theo La ma ma và Lý Thanh Nhi đến Phúc Thọ Đường.

Phúc Thọ Đường lúc này đang rất náo loạn, rương hòm để lộn xộn, đến cả chỗ đứng cũng không có.

Lão gia, lão phu nhân ngồi ở vị trí đầu, tay vừa cầm chén trà, ba người con trai đã hành lễ xong, đứng bên cạnh.

Tạ Ngọc Uyên bước vào, bèn quỳ thẳng xuống giữa sảnh, nói rằng viện kia âm u lại nhỏ hẹp, nàng muốn đổi.

Tạ lão phu nhân vừa xuống thuyền, lại ngồi xe ngựa hơn một canh giờ, mệt đến rã rời, nghe vậy bèn nhìn về phía Thiệu di nương.

Thiệu di nương còn chưa kịp biện giải, Tạ tam gia đã cười nhạt một tiếng: "Nhị tẩu ở phòng nhỏ hẹp, còn di nương thì ở chỗ rộng rãi, việc này mà truyền ra ngoài, ta cũng không có mặt mũi đến Hàn Lâm Viện nữa."

Tạ lão gia trước giờ chưa bao giờ hồ đồ trong chuyện lớn, nghe vậy bèn đập bàn: "Thiệu di nương, ngươi sắp xếp phòng ốc kiểu gì vậy, còn không mau đi đổi."

"Bẩm lão gia, tức phụ mấy ngày nay bận việc trong ngoài phủ, chưa kịp lo liệu."

"Tức phụ?"

Tạ tam gia cười nhạt: "Một thiếp thất mà dám xưng tức phụ, thật là làm trò cười, ngươi có mặt mũi nói, ta chẳng có tai nghe! Thôi đi thôi đi, việc hôn nhân của Cố gia, phiền cha nương giúp ta từ chối, ta thật không có mặt mũi để cưới cô nương người ta về nữa."

Tạ lão gia rất muốn mắng "Đồ khốn nạn, chuyện hôn nhân này ngươi nói từ chối là từ chối được à", nhưng nhìn thấy nét mặt con trai, lời mắng chỉ đành chuyển hướng.

"Thiệu di nương, ta trước kia thấy ngươi cũng tốt nên mới để ngươi ở bên cạnh lão nhị, không ngờ đến ngươi cũng không còn quy củ nữa?"

Thiệu di nương làm sao chịu nổi những lời nặng nề như vậy, bèn quỳ sụp xuống đất, nước mắt lăn dài.

Tạ nhị gia thấy người mình thương bị mắng, muốn giúp đỡ, nhưng trước mặt cha và anh em lại không tiện lên tiếng, chỉ có thể nhìn nương mình.

Nương, đó là cháu gái của nương, nương mau nói giúp vài câu đi.

Tạ lão phu nhân cũng muốn giúp, nhưng lúc này đến sức nói cũng không có, làm sao giúp được? Chỉ đành trừng mắt nhìn Tạ tam gia.

Thiệu di nương thấy trong phòng không ai lên tiếng, trong lòng hận đến mức muốn chết, nhưng vẫn phải cố chống đỡ: "Thiếp sẽ đi đổi giúp nhị phu nhân."

Tạ Ngọc Uyên lúc này mới đứng dậy, đến trước mặt tam thúc, gập gối: "Đa tạ tam thúc, chỉ là con và nương quen yên tĩnh, không muốn ở nơi quá náo nhiệt, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, an phận sống qua ngày."

Tạ tam gia hiểu ý nàng, đầu óc lập tức xoay chuyển: "Góc Tây Bắc Tạ phủ còn một sân, ngay cạnh viện ta, cách cũng gần, dời chân là đến, hay là... chuyển qua đó?"

Tây Bắc?

Vậy là ngay cạnh phủ nàng mua cạnh Tạ phủ, cách một bức tường.

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Vậy nghe theo tam thúc vậy."

"Đi thôi, tam thúc dẫn con qua xem."

"Đa tạ tam thúc."

Chú cháu tự mình quyết định sân viện, rồi cùng nhau rời đi, không thèm hỏi ai một tiếng, Tạ lão gia thấy chẳng có gì, nhưng Tạ lão phu nhân tức muốn chết, gân xanh trên tay nổi lên.

Tạ tam gia biết bà không ưa tam nha đầu, cố ý đến chọc tức bà đây mà!

Thiệu di nương nhìn bóng hai người rời đi, khăn trong tay đã vặn thành một nùi, lòng đầy ấm ức: Thật kỳ lạ, hai chú cháu vốn chẳng hề thân thiết, sao bỗng dưng lại thân mật như vậy.

Tạ đại gia lạnh lùng quan sát hết thảy, trong lòng tự nhủ vẫn phải để vợ mình giành lại quyền quản gia, di nương mà quản lỷ nổi phủ sao?

Đúng là nực cười!

...

Qua vườn hoa phía sau, qua hành lang quanh co, là một khung cảnh khác.

Hai viện một trái một phải, ẩn trong lùm trúc xanh, vô cùng nhã nhặn. Đã sớm có a hoàn được tin, bận rộn qua lại, hết sức náo nhiệt.

Tạ Dịch Vi chỉ tay: "Ta ở sân nhỏ hơn, sân của con lớn hơn, hai nương con con ở là vừa."

Tạ Ngọc Uyên đứng lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi mắt ẩn chứa một tầng ý khác.

Thư sinh khốn khó năm đó cuối cùng cũng mặc áo có thể diện, trở thành người đứng đắn, mày kiếm dài mỏng, áo xanh tiêu sái, nhưng tính cách bên trong dường như vẫn không thay đổi.

"Nhìn ta làm gì?" Tạ Dịch Vi dậm chân.

Tạ Ngọc Uyên đưa tay ra.

Tạ Dịch Vi lúc đầu ngớ ra, rồi đưa tay đập mạnh vào.

"Thầy ta nói rồi, người như ta chỉ cần thi, thì chắc chắn có tên ở ba vị trí đầu.”

"Nếu không đỗ thì sao?"

"Ta nằm xuống đất, cho ngươi cưỡi."

Lời thề còn bên tai, thoáng cái đã ba năm, giờ Tạ Dịch Vi mới cảm nhận được trọng lượng lời nói của người trên cao.

Tạ Ngọc Uyên cười: "Tam thúc nay đã khác xưa, cái đùi này của tam thúc, A Uyên ôm chắc rồi." 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.