Nàng đã mười lăm tuổi, đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, không thể tránh khỏi.
Mấy người phụ nữ vây quanh một người đàn ông, rồi lần lượt chờ đợi hắn ghé thăm, vì thế mà còn phải cảm tạ ân tình.
Đàn ông chỉ lo kiếm tiền và gieo giống, còn phụ nữ cầm tiền lo cho cả gia đình, vừa phải đảm bảo mầm mống trong bụng mình được an toàn, vừa phải đề phòng nó mọc rễ nảy mầm ở nơi khác. Hết đối phó mẹ chồng đến tiểu thiếp, hết tiểu thiếp lại đến thông phòng, rồi còn con thứ, con gái thứ…
Điều đáng buồn nhất là cả đời vất vả, nhẫn nhịn, chết đi chỉ còn lại mấy chữ “phu nhân của ai nào đó" trên bia mộ, bao trùm hết cuộc đời đầy bão táp của phụ nữ. Sau khi đã chết đi một lần, làm sao Tạ Ngọc Uyên cam tâm chấp nhận điều đó.
Tạ Ngọc Uyên nặng nề thở dài, lòng nghĩ đến tấm thiệp mời của Tô Trường Sam đưa cho tam thúc, đầu nàng lại càng thêm đau.
Cơn buồn ngủ ập đến, nàng đang nửa tỉnh nửa mê thì bỗng nghe tiếng hét chói tai từ bên ngoài.
Nàng giật mình ngồi bật dậy khỏi giường.
Lúc này, rèm trân châu bị vén lên, La ma ma mặt tái mét chạy vào: "Tiểu, tiểu thư, có chuyện lớn rồi, tam gia... tam gia nôn ra máu rồi."
"Cái gì?"
Tạ Ngọc Uyên hất tung chăn mỏng, không kịp mang giày, lao ra ngoài: "Ma ma, lấy ngân châm của ta."
La ma ma vội vàng lấy bộ ngân châm từ dưới gối, hai chân già yếu lê bước theo sau.
Hai viện sát nhau, khi Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909129/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.