🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Nàng đã mười lăm tuổi, đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, không thể tránh khỏi.

Mấy người phụ nữ vây quanh một người đàn ông, rồi lần lượt chờ đợi hắn ghé thăm, vì thế mà còn phải cảm tạ ân tình.

Đàn ông chỉ lo kiếm tiền và gieo giống, còn phụ nữ cầm tiền lo cho cả gia đình, vừa phải đảm bảo mầm mống trong bụng mình được an toàn, vừa phải đề phòng nó mọc rễ nảy mầm ở nơi khác. Hết đối phó mẹ chồng đến tiểu thiếp, hết tiểu thiếp lại đến thông phòng, rồi còn con thứ, con gái thứ…

Điều đáng buồn nhất là cả đời vất vả, nhẫn nhịn, chết đi chỉ còn lại mấy chữ “phu nhân của ai nào đó" trên bia mộ, bao trùm hết cuộc đời đầy bão táp của phụ nữ. Sau khi đã chết đi một lần, làm sao Tạ Ngọc Uyên cam tâm chấp nhận điều đó.

Tạ Ngọc Uyên nặng nề thở dài, lòng nghĩ đến tấm thiệp mời của Tô Trường Sam đưa cho tam thúc, đầu nàng lại càng thêm đau.

Cơn buồn ngủ ập đến, nàng đang nửa tỉnh nửa mê thì bỗng nghe tiếng hét chói tai từ bên ngoài.

Nàng giật mình ngồi bật dậy khỏi giường.

Lúc này, rèm trân châu bị vén lên, La ma ma mặt tái mét chạy vào: "Tiểu, tiểu thư, có chuyện lớn rồi, tam gia... tam gia nôn ra máu rồi."

"Cái gì?"

Tạ Ngọc Uyên hất tung chăn mỏng, không kịp mang giày, lao ra ngoài: "Ma ma, lấy ngân châm của ta."

La ma ma vội vàng lấy bộ ngân châm từ dưới gối, hai chân già yếu lê bước theo sau.

Hai viện sát nhau, khi Tạ Ngọc Uyên chạy đến, Tạ Dịch Vi đang cố gắng gượng bò dậy, nhưng tay chân nặng trĩu như chì, chưa bò được vài bước thì miệng há ra phun một ngụm máu đen, ngã sụp xuống.

Hai nha hoàn bên cạnh sợ đến mặt mày tái nhợt, quên cả khóc.

"Còn đứng ngẩn ra làm gì, mau đỡ tam thúc dậy, cởi áo ngoài của thúc ấy ra, mau lên!"

"Tam tiểu thư?" Hai nha hoàn ấy ngơ ngác, mãi không tỉnh hồn.

"Đồ ngu!"

Tạ Ngọc Uyên khẽ mắng một câu, tay chạm vào ngực Tạ Dịch Vi, mạnh mẽ xé rách áo.

Lúc này La ma ma cùng Lý Thanh Nhi và mấy nha hoàn nữa vội vàng chạy đến, lúng túng khiêng người lên giường.

Tạ Ngọc Uyên không cần bắt mạch, nhìn thấy máu đen liền biết là trúng độc, tay bắt châm, quyết đoán hạ xuống không chút do dự.

Sau bốn mươi chín mũi châm, Tạ Dịch Vi bỗng lật người lại, nôn ra một đống chất bẩn, cho đến khi nôn cả mật, cơ thể ngã ngửa ra, ngất đi.

Lý Thanh Nhi sợ đến mất hồn: "Tiểu, tiểu thư, tam gia... tam gia..."

"Câm miệng!"

Tạ Ngọc Uyên quát một tiếng, châm bạc trong tay lại đâm xuống...

Sau mũi châm cuối cùng, người nàng như được vớt từ dưới nước lên: " Ma ma, chuẩn bị cam thảo và hoa kim ngân, sắc thành nước, ép uống được bao nhiêu thì ép."

"Tiểu thư, chúng ta vừa mới đến kinh thành, lấy đâu ra cam thảo với hoa kim ngân?"

Lời vừa dứt, Tạ lão gia nhận tin chạy tới, miệng gào lên: "Lão tam, lão tam con sao rồi?"

"Trúng độc, sắp chết rồi, mau gom hết cam thảo và kim hoa ngân trong phủ lại, nhanh lên!" Tạ Ngọc Uyên gào lên, khuôn mặt thường ngày dịu dàng nay nhuốm đầy sát khí.

Tạ lão gia vung tay, quản gia và gia nhân ào ra ngoài.

...

Đêm đen sâu thẳm.

Tạ Dịch Vi lúc nóng lúc lạnh, như ngủ mà như không ngủ, mơ màng thấy có nhiều người lướt qua trước mắt.

Bỗng nhiên hắn thấy đau, cảm giác có mũi kim đâm vào, cơn đau khiến hắn mở bừng mắt, trước mắt là một khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt.

"A Uyên, con khóc gì thế?"

Hắn nghĩ mình nói lớn, nhưng vào tai Tạ Ngọc Uyên lại nghe như tiếng muỗi kêu.

Tạ Ngọc Uyên không để ý đến hắn, quay người lớn tiếng: "Tam thúc trúng độc cần nước, người ăn vào mấy ngụm là trúng độc, thứ này trộn vào đồ ăn không màu không mùi, lão gia, lão phu nhân, có người muốn giết Thám Hoa lang, hãy báo quan đi."

Hai chữ "báo quan" thốt ra như ném pháo ngay tại chỗ.

Tạ lão gia là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Người đã được cứu sống rồi còn báo quan gì nữa, như thế chẳng phải muốn cho cả kinh thành cười nhạo Tạ phủ ta sao."

"Đúng vậy, chưa biết chừng lão tam ăn phải thứ gì linh tinh bên ngoài, thật tội nghiệp. Lão gia, lũ người hầu, nha hoàn hầu hạ ngày thường đều phải đánh chết."

Tạ lão phu nhân vẻ ngoài hiền từ, nhưng lời nói lại vô cùng độc ác, làm một loạt nha hoàn sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, liên tục van xin.

Thiệu di nương cười nhạt: "Tam gia vào phủ cũng được hơn một tháng, lúc ta còn quản lý thì vẫn yên ổn, sao đại tẩu vừa tiếp nhận đã xảy ra chuyện thế?"

"Ta nhổ vào!"

Cố thị chỉ vào mũi Thiệu di nương mắng: "Ngươi nói cái gì! Ta mới tiếp quản nội viện được một ngày, chưa rõ đầu đuôi mà ngươi đã hắt bô phân vào ta, Thiệu di nương, bà nương ngươi có ý gì hả?”

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, con trai bảo bối của bà còn làm quan được nữa không, bà còn sống yên trong phủ được nữa không.

Thiệu di nương giả làm chính thất ba năm, bản lĩnh chửi mắng đã thụt lùi, nhưng khả năng khóc lóc lại tăng lên vài phần.

Nghe xong những lời này, nước mắt bà ta tuôn ào ào: "Đại nương, lời này đau lòng lắm!"

Cố thị thật sự muốn tát cho bà ta một cái: "Ta đâu có ác độc như Thiệu di nương nói, ta nói nhé, chưa biết chừng di nương ghi hận tam gia được phong Thám Hoa, con trai di nương không được gì, nên mới tính chuyện hại người đấy!"

"Ngươi... ngươi..."

Thiệu di nương khóc lóc ngã vào lòng Tạ nhị gia, vừa khóc vừa nói: "Nhị gia... thiếp oan ức không sống nổi nữa, người cho thiếp chết đi."

Cố thị: "Thì ngươi đi chết đi!"

"Đừng cãi nữa, im hết cho ta!"

Thái dương Tạ lão gia giật liên hồi, ánh mắt quét qua hai người con trai, lại nhìn sang hai đứa cháu, cuối cùng mới dừng lại trên người Tạ lão phu nhân.

"Điều tra cho ta, điều tra triệt để, tra ra được là ai làm thì đánh chết!"

"Nếu không tra ra được, tổ phụ, chẳng lẽ tam thúc con uống ngụm cần nước độc này, coi như vô ích sao?" Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng cười.

Tạ lão gia chăm chú nhìn Tạ Ngọc Uyên một lúc, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Ba năm qua, nha đầu này sống như người tàng hình, ở yên tại Thanh Thảo Đường, không tranh không đoạt, không ồn ào, khác hẳn với lúc mới về Tạ phủ. Nếu không phải lần này vào kinh, ông gần như đã quên mất trong Tạ phủ còn có một người như vậy.

Cũng không biết nha đầu này và lão tam dính dáng thế nào, vừa vào kinh đã giúp đỡ nhau, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, nếu ông không cho nàng một lời giải thích, nàng e là sẽ không để yên.

Nghĩ đến đây, Tạ lão gia chợt lạnh sống lưng.

Ông đã sống đến từng tuổi này, lại sợ một con nha đầu miệng còn hôi sữa, thật buồn cười!

"Tam nha đầu, tam thúc con là con trai ruột của ta, con trai trúng độc, ta là cha còn sốt ruột hơn con. Việc điều tra hung thủ không cần con lo, nếu con đã biết chút y thuật, thì hãy giúp tam thúc con điều dưỡng thật tốt đi." 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.