Tạ Ngọc Hồ cười gượng.
Khi đại ca giao đồ cho nàng, quả thật đã nói những lời đó, nàng chỉ là truyền lại đúng từng chữ thôi.
“Trong phủ này, Tam thúc không coi ai ra gì, thúc ấy chỉ nghe lời muội thôi.”
“Đó là vì, trong cái Tạ phủ lớn như thế này, khi thúc ấy sa cơ, chẳng có ai từng dành cho thúc ấy dù chỉ là một chút quan tâm.”
Tạ Ngọc Uyên đưa con búp bê nhỏ cho La ma ma: "Hơn nữa, nếu Tam thúc gặp đại ca, thì nói gì đây? Rằng cháu trai lớn à, con dám cướp cả thê tử của trưởng bối, thật có chí khí!”
Sắc mặt Tạ Ngọc Hồ lúc xanh lúc trắng.
Tạ Ngọc Uyên nhướng mày: “Tỷ nói với đại ca, không gặp là đúng, còn giữ lại chút thể diện cho cả hai.”
“A Uyên, ta…”
“Nhị tỷ, việc này không liên quan đến tỷ, ta lỡ lời nên tỷ đừng bận tâm. Ta biết tỷ ở giữa, cũng khó xử lắm.”
Nghe vậy, mắt Tạ Ngọc Hồ đỏ hoe.
Nàng cũng khó xử lắm chứ!
Trong lòng biết rõ đích mẫu làm vậy là sai, nhưng nàng có thể làm gì? Nếu nàng là con ruột của đích mẫu, còn có thể làm mình làm mẩy đôi chút để tranh luận với Cố thị.
Là con thứ, đừng nói đến tranh luận, ngay cả cau mày cũng phải nhìn sắc mặt Cố thị.
Tạ Ngọc Uyên đưa khăn tay qua: "Bích di nương chưa thích nghi được mùa hè ở đây nên bị kiệt sức, La ma ma đã sắc ít thuốc bổ cho di nương, lát nữa tỷ mang qua cho Bích di nương, uống hết lại đến lấy, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909143/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.