🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

Tạ Ngọc Hồ cười gượng.

Khi đại ca giao đồ cho nàng, quả thật đã nói những lời đó, nàng chỉ là truyền lại đúng từng chữ thôi.

“Trong phủ này, Tam thúc không coi ai ra gì, thúc ấy chỉ nghe lời muội thôi.”

“Đó là vì, trong cái Tạ phủ lớn như thế này, khi thúc ấy sa cơ, chẳng có ai từng dành cho thúc ấy dù chỉ là một chút quan tâm.”

Tạ Ngọc Uyên đưa con búp bê nhỏ cho La ma ma: "Hơn nữa, nếu Tam thúc gặp đại ca, thì nói gì đây? Rằng cháu trai lớn à, con dám cướp cả thê tử của trưởng bối, thật có chí khí!”

Sắc mặt Tạ Ngọc Hồ lúc xanh lúc trắng.

Tạ Ngọc Uyên nhướng mày: “Tỷ nói với đại ca, không gặp là đúng, còn giữ lại chút thể diện cho cả hai.”

“A Uyên, ta…”

“Nhị tỷ, việc này không liên quan đến tỷ, ta lỡ lời nên tỷ đừng bận tâm. Ta biết tỷ ở giữa, cũng khó xử lắm.”

Nghe vậy, mắt Tạ Ngọc Hồ đỏ hoe.

Nàng cũng khó xử lắm chứ!

Trong lòng biết rõ đích mẫu làm vậy là sai, nhưng nàng có thể làm gì? Nếu nàng là con ruột của đích mẫu, còn có thể làm mình làm mẩy đôi chút để tranh luận với Cố thị.

Là con thứ, đừng nói đến tranh luận, ngay cả cau mày cũng phải nhìn sắc mặt Cố thị.

Tạ Ngọc Uyên đưa khăn tay qua: "Bích di nương chưa thích nghi được mùa hè ở đây nên bị kiệt sức, La ma ma đã sắc ít thuốc bổ cho di nương, lát nữa tỷ mang qua cho Bích di nương, uống hết lại đến lấy, ta còn.”

“Nô tỳ sẽ đi lấy ngay!”

Vừa vén rèm, La ma ma khựng lại: "Sao Tam gia lại về lúc này?”

Tạ Dịch Vi cười toe toét: "Ta theo tiên sinh đến xử lý chút việc, tiện thấy ven đường có bán bánh phục linh, mua ít về cho nha đầu kia nếm thử. Con bé đâu rồi?”

“Tiểu thư ở trong phòng!”

Tạ Dịch Vi xông vào, đặt bánh phục linh lên bàn: "A Uyên, sau này muốn ăn gì thì nhắn người một tiếng là được. Ta đi đây, tế tửu của ta còn chờ ta ngoài xe ngựa!”

“Tam thúc đừng bận lòng, trời nóng, sức khỏe thúc vừa khá hơn, không nên đi lại nhiều.”

“Câm miệng, chỉ có người chết mới không nên đi lại nhiều thôi!”

Tạ Dịch Vi phất tay áo, vén rèm ra ngoài, từ đầu tới cuối hắn không hề liếc nhìn Nhị tiểu thư lấy một cái, như thể trong phòng chỉ có mỗi Tạ Ngọc Uyên.

Tạ Ngọc Hồ lập tức ngồi không yên, kiếm cớ rời đi, thuốc bổ cũng là do La ma ma mang đến.

Về đến phòng, nàng còn chưa kịp thay áo, đã đến phòng Bích di nương.

“Di nương, đây là thuốc bổ Tam muội đưa, dặn di nương cứ uống thoải mái, uống hết lại lấy thêm.”

Bích di nương nhìn sắc mặt con gái, hỏi: "Mang đồ tốt về mà sao lại trông rầu rĩ thế này?”

“Di nương, con gặp Tam thúc ở chỗ Tam muội, thúc ấy không nhìn con lấy một lần.”

“Tam gia?”

Bích di nương nghiến từng chữ, mặt sa sầm: "Hắn chắc là hận chúng ta lắm rồi!”

Tạ Ngọc Hồ bực bội: "Oan có đầu, nợ có chủ, cũng chẳng hận đến chúng ta.”

“Thôi kệ hắn, dù sao cũng có khoảng cách, người con thực sự có thể dựa vào là đại ca con.” Bích di nương lắc đầu.

Tạ Ngọc Hồ chợt nhói lòng, mắt cúi xuống.



La ma ma quay lại, thở dài: "Tam gia thật sự không ưa gì người ở phòng đó, nô tỳ vừa thấy nhị tiểu thư, mặt nàng ấy tái mét.”

Tạ Ngọc Uyên nhìn bánh phục linh trên bàn, thẫn thờ: "Ma ma, đây mới chỉ là bắt đầu!”

La ma ma nghe xong, mặt lập tức biến sắc: "Lẽ nào còn chuyện khác sao?”

“Đợi mà xem!”

Tạ Ngọc Uyên chuyển chủ đề: "Ma ma, đem bánh phục linh chia cho nhị tỷ một phần, tỷ ấy chịu thiệt thòi rồi.”

“Dạ, tiểu thư!”

Vừa nói xong, từ ngoài viện đã nghe tiếng Thanh Nhi kêu lớn: "Tứ tiểu thư, ngọn gió nào đưa người tới đây vậy?”

“Cả tỳ nữ cũng lẻo mép thế này, trong viện còn phép tắc gì không?”

Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ: Tứ tiểu thư này đến thăm bệnh hay đến gây sự vậy?

Quả nhiên, câu đầu tiên khi bước vào, Tạ Tứ tiểu thư đã nói: "Ôi, sao mặt Tam tỷ nhợt nhạt thế này, trông chẳng khác gì cái mặt người chết!”

Tạ Ngọc Uyên chẳng chút khách khí đáp lại: "Đâu ra con chó điên sủa bậy ở đây, ma ma, đuổi ra ngoài.”

“Không cần đuổi, ta tự đi được, ta chỉ đến xem Tam tỷ ra sao thôi!”

Tạ Ngọc My tiến tới một bước, mắt nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Uyên, cười nhạt: "Tạ Ngọc Uyên, ngươi không thể đắc ý mãi đâu!”

“Ngươi nói đúng đấy!”

Tạ Ngọc Uyên cười nhạt: "Ngươi và nương ngươi đắc ý bao nhiêu năm, cũng đến lúc gặp báo ứng rồi!”

“Ngươi…”

Tạ Ngọc My trừng mắt lườm nàng, quay phắt người đi.

“Thật không hiểu Tứ tiểu thư, chạy đến chỉ để nói mấy câu gây bực, chẳng phải là tự chuốc nhục sao!” La ma ma lắc đầu.

Vị tiểu thư này tính khí cứng đầu, chẳng giống tính cách thâm trầm của Thiệu di nương chút nào, con gái tốt lại bị chiều thành ra thế, chắc cũng vì được cưng quá rồi.

Tạ Ngọc Uyên chầm chậm tựa ra sau, cười nhạt: "Nhị tỷ là con thứ, đến lời nói cũng phải nhìn sắc mặt của phu nhân; còn nàng ta thì dám chạy đến trước mặt ta làm càn, có lẽ là ta quá nương tay rồi.”

“Tiểu thư, tiểu thư…”

Thanh Nhi vén rèm bước vào: "Có thư đến, tiểu thư xem qua.”

Thư?

Tạ Ngọc Uyên cầm lên, thấy ngoài bì thư viết sáu chữ bằng kiểu chữ hành thư rất đẹp: Gửi Tạ Tam tiểu thư đích thân mở.

“Không có tên người gửi, ai đưa tới?”

“Người chuyển thư là một tiểu đồng trông cũng khá tươm tất, còn dặn phải đưa tận tay Tam tiểu thư.” Giọng Thanh Nhi trong trẻo.

“Lạ thật, ta nào quen ai ở kinh thành này?”

“Tiểu thư, có phải là thư của Tô thế tử hay Trương thái y không?”

Tạ Ngọc Uyên lắc đầu, nhìn thư từ đầu đến cuối rồi dùng kéo mở ra.

Một tờ giấy rơi ra, trên đó chỉ có vài chữ: Tối nay, gặp tại cầu cong vườn sau.

Tạ Ngọc Uyên toát mồ hôi lạnh: "Người nào lại muốn hẹn gặp ta ở vườn sau?”

Thanh Nhi cười tinh nghịch, nháy mắt: "Chắc là vị công tử nào đó mê vẻ đẹp của tiểu thư rồi.”

“Ngươi nghĩ đây là Tôn gia trang sao? Vườn sau Tạ phủ nào dễ vào vậy?”

Tạ Ngọc Uyên bực mình chọc nhẹ vào trán nàng: "Đi, xem thử hôm nay phủ có đãi tiệc ai không, đã mời những người nào?”

“Dạ!”

Thanh Nhi nhanh như chớp chạy đi, chỉ sau nửa khắc đã chạy về, mồ hôi nhễ nhại.

“Tiểu thư, tiểu thư, tra ra rồi, là Đại thiếu gia mời bạn học cũ, hai bàn khách, nghe nói đều là tài tử trẻ tuổi.”

Tạ Ngọc Uyên hỏi: "Có những ai?”

“Không ai quen mặt, chỉ nhận ra Trần thiếu gia.”

“Trần Thanh Diễm?”

Sắc môi vốn nhợt nhạt của Tạ Ngọc Uyên giờ càng trắng bệch, trong lòng nghĩ: Không lẽ là hắn?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, như cành liễu trổ dài theo gió, càng lúc càng xa.

Gan lớn, hành động phóng túng, lại đầy hứng thú với nàng, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn hắn.

Hắn lại muốn làm gì đây? 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.