Lý Cẩm Dạ nhân cơ hội cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ lạnh lùng, hắn lặng lẽ quan sát từng quầy hàng một.
Người bán lớn tuổi đứng sau quầy cười nói: "Vị gia này, ngài ưng ý thứ gì cứ để ta lấy ra cho ngài xem. Đồ trong tiệm chúng ta, không khoe khoang chứ, là hàng tốt nhất con phố này, ngài xem vật liệu, đường chạm khắc này.”
Lý Cẩm Dạ khẽ “ừ” một tiếng: "Đường nét chạm này là phong cách Dương Châu.”
“Ôi chao, thì ra ngài cũng là người sành sỏi! Đúng là phong cách Dương Châu đấy, tinh tế hơn đồ ở Kinh Thành, mà cũng phóng khoáng hơn đồ Tô Châu, ngài xem quả đào trường thọ này, chạm đến tròn trịa, sống động như thật...”
Trong lúc người bán thao thao bất tuyệt, đôi mắt Lý Cẩm Dạ co lại, nhìn chằm chằm vào một miếng ngọc bội.
Hắn đột ngột ngẩng lên, ánh mắt chạm ngay vào người bán lớn tuổi.
Người bán thấy ánh mắt hắn lạnh như băng, lòng hơi chấn động, thầm nghĩ: ánh mắt người này sao lại sắc lạnh như thế, không chút ấm áp nào.
Lý Cẩm Dạ chỉ tay: "Miếng này, lấy cho ta xem.”
Người bán lập tức mở tủ lấy miếng ngọc bội ra.
Lý Cẩm Dạ cầm trong tay, lạnh lùng hỏi: "Miếng này khắc phượng, có lẽ phải có một con rồng nữa?”
“Gia đúng là mắt tinh, miếng ngọc bội này vốn là long phượng thành đôi.”
“Thế con rồng đâu?”
Người bán gãi đầu, nghĩ bụng: mình nào biết con rồng đâu, lão gia chỉ bảo đây vốn là một cặp.
“Con rồng ở đâu?” Giọng Lý Cẩm Dạ không quá lạnh, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909145/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.