Trần Thanh Diễm sợ đến mức tim như ngừng đập, lập tức đưa tay đỡ lấy. Vừa chạm vào, hắn mới phát hiện cơ thể của nữ tử trong lòng nóng như lửa.
"Tiểu thư, tiểu thư."
Lý Thanh Nhi vội chạy lại, đỡ lấy người, dùng sức bấm mạnh vào nhân trung của Tạ Ngọc Uyên. Vừa bấm, nàng vừa mắng: "Tiểu thư đang bệnh, các ngươi còn đến đây uy h**p, có còn chút lương tâm nào không."
Trần Thanh Diễm bị mắng đến tay chân lúng túng.
Tạ Ngọc Uyên hơi tỉnh lại, cố gắng đứng lên từ vòng tay của Lý Thanh Nhi, nở nụ cười buồn bã với Trần Thanh Diễm: "Thất lễ rồi, cáo từ."
"Tam tiểu thư..."
Trần Thanh Diễm nhìn theo bóng dáng mảnh mai của nàng, lòng đau như bị ai đâm.
Chính mình đã làm gì? Tại sao phải nói những lời khó nghe ấy? Nàng là một nữ tử phải sống trong Tạ phủ đầy hiểm nguy như hổ sói, dễ dàng sao?
Sự ấm áp từ đầu ngón tay vẫn còn, nhưng bóng hình kia đã biến mất vào màn đêm.
Giây phút này, hắn rõ ràng nhận ra, nữ tử lạnh lùng kiên cường ấy đã cắm rễ, nảy mầm và trở thành cây cổ thụ lớn trong lòng hắn.
Cành lá vươn ra quấn lấy ngũ tạng lục phủ của hắn, nhịp nhàng theo từng nhịp tim.
Trần Thanh Diễm gọi: "A Cửu?"
"Gia?"
"Ta muốn cưới nàng."
A Cửu: "..." Gia, A Cửu có thể giả vờ như chưa nghe thấy không?
Chủ tớ hai người rời đi, không xa phía sau cây liễu, xuất hiện hai bóng dáng quần áo xộc xệch, chính là Tạ Thừa Lâm và Xuân Hoa.
Người ta thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909147/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.