Lời nói đó như hàng trăm lưỡi dao đâm sâu vào tim Cao thị, nỗi đau lan từ lồng ngực đến tận bàn tay, gót chân, như bước đi giữa địa ngục, đau đớn thấu xương.
Trong chốc lát, thân người Cao thị như bị xé làm đôi, đôi mắt bỗng đỏ hoe. Tạ Ngọc Uyên nhìn mẹ mình như sét đánh ngang tai, thầm nghĩ: "Gừng càng già càng cay!"
Ai cũng có một ngọn núi không thể vượt qua trong đời. Cái chết của người Cao gia chính là ngọn núi lớn nhất, tàn nhẫn nhất trong lòng mẹ nàng. Không chỉ là không thể vượt qua, chỉ cần nghĩ tới đã là đau đớn xé lòng.
Tạ lão phu nhân thấy mục đích đã đạt được, nặng nề thở dài: "Lão gia, chỉ là hiểu lầm thôi, giải tán hết đi."
Tạ lão gia nhìn Cao thị như vừa mất đi người thân, mỉa mai một tiếng, phất tay áo rồi bước ra ngoài.
Tạ đại gia định nói vài câu nhưng bị Cố thị cấu nhẹ vào cánh tay, rồi cũng chẳng buồn nói nữa, bỏ đi luôn.
Tạ nhị gia lạnh lùng nhìn Cao thị, rồi đỡ Thiệu di nương đứng lên: "Cao thị, ngươi nghĩ ta không dám bỏ ngươi sao?"
Cao thị từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt: "Ngươi cứ bỏ ta đi"
"Hao tâm tổn trí!" Tạ nhị gia cười nhạt: "Ngươi sống là người của Tạ Diệc Đạt, chết là quỷ của Tạ Diệc Đạt. Chức nhị phu nhân này chính là cái quan tài sống của ngươi!"
Nói xong, hắn rời đi ngay lập tức.
Mắt Tạ Ngọc Uyên đỏ lên, nhưng không đỏ rực như khi bị sỉ nhục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909157/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.