La ma ma thấy lạnh trong lòng, khẽ hỏi: “Vậy tiểu thư định làm gì...?”
“Mẫu thân bảo, đã chia phòng rồi, không cần e dè gì cả.”
La ma ma rùng mình, thở dài: “Tấm lòng Nhị phu nhân thật quá lương thiện!”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Tạ Ngọc Uyên quay người lại, nói: “Nhưng mẫu thân bảo, nếu vì lợi ích riêng mà không màng đến người khác, thì chẳng khác gì hại người cả. Ma ma, ban đầu ta định dứt khoát cắt đứt mọi chuyện, nhưng giờ phải suy xét kỹ.”
La ma ma tất nhiên hiểu rõ.
Tạ gia không phải chỉ là nhà của nhị phòng; còn có đại phòng và tam phòng nữa. Dù tiểu thư có không màng đến ai, thì vẫn phải nghĩ đến Tạ tam gia và nhị tiểu thư.
“Nói vậy, những việc nhị gia làm quả là không nhỏ!”
“Ma ma thật thông minh!”
Tạ Ngọc Uyên gật đầu: “Mẫu thân bảo, nếu chuyện này bị lộ, mất chức quan đã là nhẹ, có khi còn phải vào tù. Đại phòng và tam thúc cũng khó lòng thoát khỏi liên lụy.”
La ma ma nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm của tiểu thư, gật đầu: “Vậy đành đợi thôi, sớm muộn gì Tạ tam gia cũng sẽ ra khỏi phủ.”
“Ta cũng nghĩ vậy!”
Tạ Ngọc Uyên dõi ánh mắt về phía bóng trúc lay động. Trong thế giới người trưởng thành, ràng buộc quá nhiều, chỉ người có lòng dạ lạnh lùng vô biên mới dễ dàng quyết đoán.
Người tốt muốn thành Phật phải trải qua tám mươi mốt kiếp nạn, còn người xấu chỉ cần buông dao là thành Phật – thật bất công làm sao.
“Tiểu thư yên tâm, những ngày này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909168/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.